Chương 135: Chương 135
Chương 135: Chương 135Chương 135: Chương 135
Đặt người lên giường, anh từ trên cao nhìn Lê Sơ, ánh mắt thâm thúy trầm xuống,Xem biểu hiện của em."
"Hả?"
Áo khoác trên người Lê Sơ bị ngón tay mảnh khảnh của Phó Tự Trì đẩy ra, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Ngay sau đó, Phó Tự Trì lại đè lên. ...
Đâu óc Lê Sơ hỗn loạn, mệt mỏi không mở mắt ra nổi, được Phó Tự Trì ôm vào phòng tắm.
Thân thể ngâm mình trong bồn tắm, Lê Sơ mới có được cảm giác thả lỏng.
Tay Phó Tự Trì không có quy củ buông lỏng trên người cô, Lê Sơ cũng chỉ có thể khàn giọng nói: "Thật sự không được."
Tắm xong trở lại trên giường, Lê Sơ cố gắng chịu đựng buồn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: "Biểu hiện của tôi vẫn ổn chứ?"
Phó Tự Trì cười khẽ một tiếng, ôm lấy eo cô.
Sáng hôm sau, khi Lê Sơ tỉnh lại, Phó Tự Trì đã rời đi.
Tối hôm qua không nhận được hồi âm, trong lòng Lê Sơ sốt ruột nhưng vẫn chịu đựng không gửi tin nhắn cho anh, Phó Tự Trì luôn không làm ăn lỗ vốn, chẳng qua anh đang suy nghĩ muốn cô lấy cái gì trao đổi.
Năm giờ chiều, Lê Sơ mạo hiểm vượt tuyết đi gặp Từ Tử Khâm. Từ Tử Khâm hôm nay không cần tăng ca, hai người lập tức hẹn nhau đi ăn lẩu.
Từ khi Từ Tử Khâm đi làm ở văn phòng luật, lập tức bận rộn đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian gặp mặt với Lê Sơ, một tuần chỉ nghỉ một ngày, cô cũng chỉ muốn ngủ cả ngày.
Hai người một bên ngồi ăn, Từ Tử Khâm một bên trên dưới luật sở đều mắng một lần, khóc lóc kể lể sếp mình không có nhân tính, tức giận mắng đồng nghiệp không xứng làm người.
Lê Sơ kiên nhẫn nghe cô châm chọc, trong lòng lại cảm thấy rất thú vị.
Bởi vì tác phẩm của cô được trưng bày tại triển lãm tranh Turing, hiện tại coi như có chút danh tiếng, lại trực thuộc phòng làm việc của thây hướng dẫn, nhận hóa đơn riêng cũng có thể kiếm không ít tiền, cho nên vẫn nhàn tản.
Cũng rất hâm mộ Từ Tử Khâm có thể dốc sức làm việc.
Từ Tử Khâm uống một ngụm bia, ai oán nói: "Sơ Sơ, mình cũng rất hâm mộ cậu không cần làm chó đi làm, mình nói với cậu, những lão bản kia đều là Chu Bái Bì, không có nhân tính."
Lê Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc trước cô và Phó Tự Trì miễn cưỡng cũng có thể coi là quan hệ thuê mướn, ông chủ Phó Tự Trì quả thật không có nhân tính.
"Sơ Sơ, chỉ có cậu hiểu mình, nào, chúng ta cạn ly nữa."
Lê Sơ sợ Từ Tử Khâm uống say không có biện pháp về nhà, lập tức chế trụ chén của cô, nói cái gì cũng không cho cô uống nữa,"Tử Khâm, đừng uống, ngày mai cậu còn phải đi làm, nếu uống say ngày mai sẽ đau đầu." Từ Tử Khâm nghe xong lập tức suy sụp một khuôn mặt/'Hu hu hu, Sơ Sơ, mình không muốn đi làm, cậu nuôi mình đi."
Lê Sơ dở khóc dở cười, nhưng cũng chỉ có thể an ủi: "Được, chờ mình kiếm tiền nuôi cậu."
"Quên đi, nếu thật sự để cho cậu nuôi, Hạ Minh Châu nhà cậu khẳng định âm thầm tìm người đuổi giết mình." Từ Tử Khâm bĩu môi, phẫn hận nói.
Nhắc tới Hạ Minh Châu, trái tim Lê Sơ không tự chủ được đau đớn.
Bọn họ chia tay đã gần bốn tháng, lần cuối gặp mặt cũng đã là chuyện ba tháng trước.
Thì ra đều đã qua lâu như vậy.
Cũng không biết hiện tại anh sống như thế nào.
Lê Sơ không dám tìm hiểu, cũng sợ biết tin tức của đối phương. Không biết cô có thể tự lừa dối mình rằng Hạ Minh Châu đang sống rất tốt bao lâu nữa.
"Tử Khâm, có chuyện mình vẫn không có nói cho cậu biết." Cô đã gạt Tử Khâm lâu như vậy, cũng là thời điểm nên nói cho cô biết rồi."
Điện thoại di động Từ Tử Khâm phát ra một tiếng chấn động, cô nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức khó coi lên/A a a! ông chủ chó chết, trễ như vậy bảo mình đi tăng ca làm tài liệu là sao!"
"Sơ Sơ, xin lỗi nha, không thể tiếp tục ăn với câu mình phải nhanh chóng trở về công ty làm một phân tài liệu, sáng mai mở phiên tòa phải dùng." Nói xong, Từ Tử Khâm lập tức cầm túi xông ra ngoài.