Chương 136: Chương 136
Chương 136: Chương 136Chương 136: Chương 136
Lê Sơ hít sâu một hơi.
Chỉ có thể sau tết âm lịch lại nói cho Từ Tử Khâm.
Lê Sơ chỉ yên lặng ăn lẩu, cô ăn chậm, lúc sắp ăn xong đã qua chín giờ tối.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lê Sơ thấy Phó Tự Trì gọi tới, trong lòng tuy kháng cự nhưng vẫn nghe máy.
"Đi đâu rồi? Muộn thế này còn chưa về?"
Ánh mắt Lê Sơ dừng lại trong nồi nước sôi, đáp: "Ở bên ngoài ăn lẩu."
Giọng Phó Tự Trì lạnh xuống: "Với ai?"
"Một mình."
Phó Tự Trì trầm mặc một lát, nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Lê Sơ đoán được Phó Tự Trì muốn tìm cô, vội vàng trả lời: "Tôi ăn xong rồi, vê ngay.'
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Ánh mắt Lê Sơ tối sầm lại, gửi vị trí qua.
Cúp điện thoại, Lê Sơ ngồi ở vị trí chờ đợi.
Đợi khoảng hai mươi phút, Lê Sơ lập tức thấy Phó Tự Trì từ ngoài cửa đi vào.
Áo khoác đắt tiền trên người anh mang theo bông tuyết, tạo thành từng vết nước nhỏ.
Vóc dáng Phó Tự Trì cao ráo, chân thon dài, một thân âu phục màu đen khoác áo khoác cắt may vừa vặn, lúc đi vào lập tức trở thành tiêu điểm của cả quán lẩu.
Dù sao sẽ không có người ăn mặc như vậy đến ăn lẩu.
Các cô gái chung quanh nhỏ giọng nghị luận:
"Trời ơi đây là bá đạo tổng tài đi vào hiện thực sao?”
"Bá đạo tổng tài cũng sẽ ăn lẩu sao?"
"Anh ta không phải là ngôi sao nào đó chứ, dáng dấp đẹp trai như vậy, khí chất cũng tuyệt."
Càng bị người ta bàn tán, Lê Sơ lại càng không muốn tiếp cận Phó Tự Trì.
Nhưng bất đắc dĩ đối phương đã đi tới trước mặt cô.
"Trở về đi."
Lê Sơ cầm lấy ba lô, gật đầu.
Cô cúi đầu để cho mình không bị chú ý như vậy, cũng không muốn trở thành đối tượng nghị luận của người bên ngoài.
Ra khỏi cửa tiệm, khí lạnh lập tức mãnh liệt đánh vào mặt cô, Lê Sơ nhịn không được rùng mình một cái.
Xe Phó Tự Trì dừng ngay trước cửa tiệm.
Bentley màu đen, đơn giản mà không tâm thường.
Ngồi lên xe, Lê Sơ mới cảm thấy dịu lại, cô cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống, xoa xoa gương mặt lạnh như băng.
"Sợ lạnh còn ra ngoài ăn lẩu một mình." Lời Phó Tự Trì lạnh lùng và cay nghiệt.
Lê Sơ đã quen với giọng nói của anh, chỉ kiên nhẫn giải thích: "Vốn là ăn cùng Tử Khâm, kết quả ăn được một nửa cô ấy bị gọi về công ty tăng ca. Tôi cũng không muốn ăn một mình..."
Những lời này cô nói cực nhẹ.
Thắt dây an toàn, Lê Sơ lại ngửi thấy mùi thuốc lá giống như hôm qua trong xen lẫn với mùi lẩu.
Trong lạnh thấu xương mang theo một tia tuyết tùng hơi chát.
Lê Sơ rất nhạy cảm với mùi, đặc biệt là mùi khói, khiến cô cực kỳ khó chịu.
Lê Sơ nhíu mày nghiêng đầu nhìn Phó Tự Trì, nhớ tới sự chờ đợi của cha mẹ, tiếp tục đề tài hôm qua không được chấp thuận: "Tết tôi phải về thị trấn Văn Đức."
Nói xong, Lê Sơ lẳng lặng chờ đợi điều kiện đối phương đưa ra.
Phó Tự Trì nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Biết rồi."
Lê Sơ có chút bất ngờ, cô nghiêng mặt nhìn người trước mắt, cho rằng mình nghe lâm.
Tuyết càng rơi càng lớn, bay lả tả, màn đêm trắng noãn chói mắt.
Chiếc Bentley màu đen vượt qua con đường tuyết trắng rơi thành nước, chạy về phía số 1 Giang Loan.
Gần giao thừa, Lê Sơ thu dọn hành lý về thị trấn Văn Đức trước.
Vợ chồng Lê Diệu Tường mấy tháng không gặp con gái, vừa gặp mặt lập tức phát hiện con gái dường như gầy hơn lân trước một vòng, đau lòng không thôi.
Phùng Ngọc Dung biết con gái muốn trở về, sớm chuẩn bị tốt thịt viên con gái thích ăn. Lê Sơ theo mẹ bận rộn trong bếp, giúp đỡ bà bầu cơm.
Phùng Ngọc Dung bỏ viên thuốc vào nồi, nhớ tới hôn sự của con gái, lập tức nhịn không được hỏi: "Sơ Sơ, con cùng Minh Châu..."
Tay rửa rau của Lê Sơ khựng lại: 'Chúng con đã chia tay rồi."
Phùng Ngọc Dung thở dài một hơi,'Là mẹ cùng cha con liên lụy con, lại quấy rây hôn sự của con."
Dầu trong chảo dầu sôi nổ lộp bộp rung động, Phùng Ngọc Dung tiếp tục nói: "Người hố cha con đến bây giờ cũng không bắt được, số tiền này không biết lúc nào mới có thể trả, nếu có thể sớm một chút trả lại, người Hạ gia nói không chừng còn nguyện ý...'