Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137: Chương 137

Chương 137: Chương 137 Chương 137: Chương 137Chương 137: Chương 137

"Mẹ.

Lê Sơ dừng lời Phùng Ngọc Dung, Con và Hạ Minh Châu sẽ không qua lại nữa, mẹ và cha cũng đừng nghĩ nhiều."

Cho dù trả hết số tiền này, cô cũng không có cách nào coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục tiền duyên với Hạ Minh Châu.

Bộ dạng hiện tại của cô, căn bản không xứng với người tốt như Hạ Minh Châu.

Cho dù sau này Phó Tự Trì chán ghét, thả cho cô tự do, cô cũng không có tư cách đứng cùng một chỗ với Hạ Minh Châu.

Cô chỉ biết nhìn không nổi chính mình.

Càng cảm thấy như vậy là sỉ nhục Hạ Minh Châu.

Phùng Ngọc Dung không nói thêm gì nữa, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, cũng vì con gái cảm thấy ủy khuất.

Đứa con này của mình từ nhỏ tính tình dịu dàng nhưng trong lòng lại cực kỳ quật cường, là một người có chủ kiến, vốn tưởng rằng tìm một con rể không tồi, định hôn, cuộc sống cũng an ổn, không nghĩ tới trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy.

Tóm lại là ông trời không chiều lòng người.

Lê Sơ ở nhà hai ngày, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, giống như lại trở vê cuộc sống vô ưu vô lự khi còn bé.

Nhưng cô biết, đây chung quy cũng chỉ là hoa nguyệt kính trong nước, một chút lập tức tan. Ngày thứ ba, cũng chính là giao thừa, Lê Sơ dậy sớm lập tức nhận được tin nhắn Phó Tự Trì gửi tới.

yc: [ Khi nào trở về. |

Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, tâm tình lập tức trở nên trầm trọng, như là ngàn vàng tảng đá đè lên vai cô, cơ hồ lập tức muốn rơi xuống.

Nếu có thể, cô tình nguyện ở trong thị trấn nhỏ như vậy, không bao giờ trở lại cái lòng giam Lạc Thành kia nữa.

Lê Sơ: [ Qua mùng bảy đi, tôi muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn. ]

[ Mùng năm trở về, tôi đến trạm xe đón em. Hoặc là tôi tự mình đến nhà em đón em. |

Đầu ngón tay dừng ở trên bàn phím điện thoại, ngực bởi vì cảm xúc dao động mà phập phồng, cuối cùng, cô cũng chỉ có thể trả lời một câu, [ Biết rồi, chiêu mùng năm trở về ]

Cô biết Phó Tự Trì nói được thì nhất định làm được, nếu ngày mai cô không về, Phó Tự Trì nhất định sẽ đến trấn Văn Đức, đến lúc đó, cô căn bản không có cách nào giải thích với cha mẹ.

Tuyết ở Lạc Thành đã sớm dừng lại, nhiệt độ lại đột nhiên giảm xuống mấy độ, gió bắc gào thét, thổi đến hai bên đường lá cây nhãn nổi lên bụi đất tung bay.

Tầng 68 số 1 Giang Loan, Phó Tự Trì cất điện thoại di động chuyên tâm xử lý công việc.

Cả căn hộ trống rỗng, chỉ còn lại một mình anh.

Sáng sớm bên dinh thự Lan Đình đã gọi điện thoại bảo anh về, Phó Tự Trì cũng không nâng mí mắt lên trực tiếp từ chối.

Từ sau khi mẹ qua đời, anh rất ít khi trở về.

Cho dù là ngày lễ lớn hay nhỏ, anh luôn ở một mình.

Cô độc đối với anh mà nói sớm đã thành một loại thói quen.

Nhưng từ sau khi có Lê Sơ, cái nhà lạnh như băng này mới xem như có một chút ấm áp, anh thậm chí bắt đầu ti tiện mong đợi càng nhiều hơn.

Gần giữa trưa, Phó Tự Trì nhận được điện thoại của Thời Doanh.

"A Tự, ra ngoài đánh bài." Ngữ khí Thời Doanh có chút phiền não.

Phó Tự Trì dời mắt khỏi màn hình máy tính, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Sao vậy?"

Thời Doanh chịu đủ người trong nhà thúc giục kết hôn,'Đừng nói nữa, lão gia tử buộc tôi đi xem mắt con gái nhỏ nhà Vương gia. Làm ơn, cùng một giới, tôi có thể không rõ cô gái kia như thế nào sao? Bị chiều thành một bộ kiêu căng tùy hứng, nếu cưới về thật, trong nhà tuyệt đối là âm ï ngất trời."

Phó Tự Trì cười nhạo một tiếng,'Không muốn đi thì từ chối."

"Chân trước tôi cự tuyệt, chân sau đã bị đuổi ra... Tết lớn, tôi thật sự không muốn một mình vắng ngắt, gọi vài người cùng đi đánh bài."

Thời Doanh vừa nói vừa gọi người trong nhóm, kết quả không có một ai đi cùng.

Anh tức giận mắng một câu: "Đám người này còn có nhân tính hay không, tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà, cư nhiên cũng không chịu an ủi một chút."
Bình Luận (0)
Comment