Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142: Chương 142

Chương 142: Chương 142 Chương 142: Chương 142Chương 142: Chương 142

Cô ăn ở đều ở số 1 Giang Loan, không tiêu được bao nhiêu tiền, số tiền này cô lập tức tiết kiệm, đợi đến khi Phó Tự Trì chán cô, cô lập tức lấy tiền tiết kiệm ra trả lại cho anh. ...

Xế chiều mùng năm, Lê Sơ từ thị trấn Văn Đức trở về, trước khi đi, cha mẹ lưu luyến không rời dặn dò cô chăm sóc tốt bản thân, còn gói ghém cho cô không ít đặc sản.

Lê Sơ vốn định cự tuyệt, nhưng ánh mắt ân cần nhìn cha mẹ thật sự không thể nói nên lời, đành phải mang về Lạc Thành.

Xe lắc lư mấy tiếng, rốt cuộc lúc màn đêm buông xuống đã tới bến xe Lạc Thành.

Người về quê không nhiều lắm, trong bến xe không quá chật chội, Lê Sơ ra khỏi sân ga lập tức đến bãi đỗ xe, theo ánh mắt hâm mộ của mọi người thấy được chiếc Bentley của Phó Tự Trì.

Lê Sơ xách túi lớn túi nhỏ, lúc đứng trước xe sang trọng thật sự chật vật.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, hệ thống sưởi ấm bên trong tràn ra, khi giao hội với khí lạnh bên ngoài xe bốc lên một mảnh sương trắng.

Lê Sơ cúi người xuống, nhìn về phía người trong xe.

Hai tay Phó Tự Trì đặt lên tay lái, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng, dáng vẻ thờ ơ, anh hơi nghiêng mặt, mí mắt nâng lên, ánh mắt lạnh nhạt như nước, không nổi gợn sóng.

Túi xách trong tay Lê Sơ chứa không ít đồ, siết đến đốt ngón tay cô đau nhức, cô mím môi khô khốc, thấp giọng thỉnh cầu: "Phó tổng, phiên ngài mở cốp xe một chút.

Phó Tự Trì thản nhiên quét qua đồ trong tay cô.

Lê Sơ theo bản cô muốn giấu đồ đạc sau lưng, nhưng quá nhiều quá cô, căn bản không thể giấu được.

Bị Phó Tự Trì đánh giá như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử.

Phó Tự Trì tiện tay ấn một cái, cốp xe mở ra.

Lê Sơ lễ phép cảm ơn, mang theo một đống đồ đi về phía sau.

Mới đi chưa được hai bước, Lê Sơ đã nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, ngay sau đó, túi xách trong tay cô bị người ta xách đi.

Lê Sơ co người lại, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

Phó Tự Trì không mặc âu phục giày da như bình thường, chỉ mặc áo len màu xám nhạt, khí thế cả người cũng không nồng đậm như trước, ngược lại có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.

Nhẹ nhàng? Lê Sơ giật mình nhận ra mình lại dùng từ này để hình dung Phó Tự Trì.

Có lẽ là trời quá lạnh, khiến đầu óc cô cũng ngừng chuyển động.

Bước từng bước nhỏ đuổi theo Phó Tự Trì, nhìn anh bỏ những đặc sản giá rẻ vào cốp xe, Lê Sơ cảm thấy ngượng ngùng, những thứ như vậy sợ là Phó Tự Trì nhìn thấy sẽ khinh thường.

Lê Sơ sợ lạnh, lại đứng ở đầu gió, gió lạnh thổi trên mặt cô, khiến khuôn mặt vốn trắng nõn của cô lại tái nhợt vài phần.

Cô xoa xoa hai tay, miệng thở ra vài hơi nóng, gặp phải dòng khí lạnh lập tức trong nháy mắt hóa thành một mảnh trắng đậm, giống như sương mù ngưng tụ lâu không tan trong rừng rậm.

Phó Tự Trì nhìn cô một cái, hạ giọng nói: "Em ra xe trước đi."

Lê Sơ đứng yên không nhúc nhích, giống như đại não ngừng hoạt động, cả người đang trong trạng thái giật mình.

Phó Tự Trì nhíu mày, giọng nói trâm xuống vài phần: "Điếc sao?"

Giọng nói trâm thấp giống như lặn sâu, quanh quẩn bên tai Lê Sơ.

Lê Sơ lập tức phản ứng lại, vội vàng đi vào trong xe.

Hệ thống sưởi trong xe mở đủ, chỉ trong vài phút, tay Lê Sơ đã ấm lên.

Cửa xe ghế lái mở ra, Phó Tự Trì cúi người đi vào, làm tan hơi nóng trong xe.

Lê Sơ nghe tiếng nghiêng đầu đụng thẳng vào đôi mắt Phó Tự Trì, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau dường như có dòng điện xuyên qua, khiến cô nóng bừng

Ánh mắt Phó Tự Trì thâm thúy, lúc nhìn người ta như muốn khiến người ta đắm chìm trong mắt anh, giờ phút này, ánh mắt anh càng sâu thẳm.

Lê Sơ không thể hiểu được ánh mắt như vậy. Mỗi lần trong thời điểm quan trọng đáy mắt lại càng sâu, anh đều lấy ánh mắt như vậy nhìn cô, trần trụi giống như là đang đánh giá một kiện vật phẩm.
Bình Luận (0)
Comment