Chương 143: Chương 143
Chương 143: Chương 143Chương 143: Chương 143
Lê Sơ tránh ánh mắt anh, thân thể cũng không tự chủ được tới gần cửa sổ xe. Khuôn mặt ấm áp dán lên cửa kính, lạnh đến mức cô rùng mình một cái.
Cánh tay đột nhiên kéo kéo khiến cô hoảng hốt, ngay sau đó, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cằm cô, khiến cô phải đối diện với ánh mắt đen tối của Phó Tự Trì.
Phó Tự Trì tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt Lê Sơ, cười khẽ một tiếng,'Ở nhà nuôi không tệ."
Thân thể Lê Sơ mảnh mai, đẫy đà một chút thoạt nhìn càng kiêu diễm, giống như đóa hoa đang được hái. Trên cổ cô quấn khăn quàng cổ len cashmere màu trắng dày nặng, tầng tâng chồng chất cùng một chỗ, lộ ra khuôn mặt của cô càng lúc càng nhỏ nhắn xinh xắn.
Đầu ngón tay quẹt trên môi cô, tựa hồ là ở bên ngoài đông lạnh đã lâu, trên môi mất đi huyết sắc, tái nhợt mà khô khốc.
Phó Tự Trì lại gần liếm đôi môi này, miêu tả hình dáng của nó, tô màu cho nó.
Chiếc xe này quá nổi bật khiến cho không ít người vây xem, mỗi lời nói cử chỉ của bọn họ ở trong xe đều bị người ngoài nhìn thấy, Lê Sơ nghĩ đến bên ngoài xe nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lập tức giãy giụa chạy trốn khỏi gông cùm xiềng xích của anh.
"Phó Tự Trì, đừng ở đây, làm ơn."
Lê Sơ thấp giọng khẩn cầu. Trên môi nhuộm màu sắc, kiêu diễm ướt át, lúc nói chuyện cáng đóng cánh mở càng câu dẫn hồn phách người ta.
Nhưng cặp mắt kia lại trong suốt đến không nhiễm một tia bùn lầy, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng.
Thuần khiết cùng dunc vọng đan xen cùng một chỗ, ngay cả anh cũng không thể ngoại lệ mà trầm luân ở trong đó.
Phó Tự Trì nhéo má Lê Sơ một cái, khàn giọng nói: "Ừm, trở về tiếp tục."
Trở lại số 1 Giang Loan, ngay cả đồ trong cốp xe cũng chưa kịp lấy xuống, Lê Sơ đã bị Phó Tự Trì ôm vào thang máy, vào cửa phòng, nụ hôn vội vàng rơi xuống.
Từ cửa chính đến sô pha phòng khách, quần áo từng tầng từng tầng rơi xuống đất. Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, gào thét thổi quét mỗi một góc trong tòa thành thị này.
Lúc kết thúc Lê Sơ không còn chút sức lực nào, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi. Lúc tỉnh lại đã là rạng sáng. Đầu óc mơ màng trướng trướng, tứ chi phiếm đau nhức, trong cổ họng giống như có lửa đang thiêu đốt, nóng rực đến mức không phát ra được âm thanh.
Lê Sơ định xuống giường rót một ly nước, vén chăn lên mới phát hiện trên người mình có một cánh tay khoác lên. Hai tay cô nắm chặt chăn, do dự có nên xuống giường hay không. Phó Tự Trì ở bên cạnh, nếu cô xuống giường làm anh tỉnh giấc thì sao. Như vậy lộ ra trong mắt anh sẽ chỉ làm cô không biết làm sao.
Lê Sơ lật người vài cái, cố gắng để cho mình ngủ tiếp, nhưng cổ họng khô khốc đến phát đau, làm cho cô khó có thể ngủ. Trên thắt lưng bỗng nhiên truyền đến hơi thở ấm áp, cơ thể Lê Sơ run lên, nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau,'Sao còn chưa ngủ?" Bàn tay kia càng ngày càng không quy củ, Lê Sơ sợ tới mức nắm chặt cổ tay Phó Tự Trì, không cho anh tiếp tục lộn xộn, Tôi... muốn uống nước." Tấm nệm bên cạnh truyền đến tiếng động, rất nhanh, đèn đọc sách ở đầu giường đã được bật lên. Ánh đèn sáng lên, Lê Sơ cuống quýt giấu mình vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu. Nghĩ đến trên người mình, cô lập tức xấu hổ đến đỏ mặt. Phó Tự Trì vén chăn xuống giường, nhặt khăn tắm quấn quanh eo rồi ra khỏi phòng.
Lê Sơ chớp đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía cửa, rất nhanh đã thấy Phó Tự Trì bưng một cái ly vào."Đứng lên uống nước."
Lê Sơ chân chừ một chút, vẫn từ trên giường ngồi dậy, cô cẩn thận kéo chăn lên đặt ở dưới cánh tay, che giấu toàn bộ cảnh xuân trước ngực. Cô nhận lấy ly, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Một ly nước thấy đáy, cổ họng khô khốc giảm đi rất nhiều, đặt ly lên tủ đầu giường, cô nghiêng người, vô tình đụng vào nửa người trên trần trụi của Phó Tự Trì.