Chương 144: Chương 144
Chương 144: Chương 144Chương 144: Chương 144
Làn da trắng nõn bị ánh đèn nhuộm lên một tâng mật sắc, ngực chặt chẽ, eo bụng hẹp, hiển nhiên là thường xuyên rèn luyện mới có thể bảo trì dáng người tốt như vậy. Ngón tay thon dài của Phó Tự Trì móc lên khăn lông vây quanh thắt lưng, khi khăn lông sắp rơi ra, ánh mắt Lê Sơ nháy mắt tránh né.
Chăn vén lên, thân thể hơi lạnh lẽo tới gân/Trốn cái gì, cũng không phải chưa thấy qua." Lê Sơ cắn môi không phản bác. Vòng eo lại bị Phó Tự Trì ôm lấy, cả người cũng rơi vào trong lòng anh, Lê Sơ sợ thú tính của anh tái phát, trực tiếp cầu xin tha thứ: "Đêm nay thật sự không được rồi."
Bàn tay trên lưng không lộn xộn nữa, sau lưng truyền đến giọng nói trâm thấp: "Không chạm vào em nữa, mau ngủ đi."
Thân thể căng thẳng của Lê Sơ dần dần buông lỏng, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp. Phó Tự Trì siết chặt tay đang ôm Lê Sơ, hôn lên tấm lưng trơn bóng của cô.
Ở chung với Phó Tự Trì suốt hai ngày, Lê Sơ không ngừng kêu khổ. Phó Tự Trì dường như muốn thanh toán sổ sách mấy ngày trước, hai ngày nay lúc nào cũng bắt nạt cô.
Mùng tám, cũng là lúc kỳ nghỉ kết thúc, sáng sớm, Lê Sơ lại bị Phó Tự Trì đánh thức, giằng co một hồi. Lê Sơ mê man ngủ thiếp đi, Phó Tự Trì tinh thần sảng khoái đến công ty. Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hai giờ chiêu, Lê Sơ cầm điện thoại di động xem qua, thấy được tin nhắn chất đổng do Từ Tử Khâm gửi tới cho cô. Lê Sơ cười trả lời, an ủi oán niệm đi làm của Từ Tử Khâm, hơn nữa hứa hẹn chờ Từ Tử Khâm rảnh sẽ mời cô ăn lẩu. Lê Sơ đang định tắt điện thoại thì thấy tin nhắn wechat của em họ Lê Vân Xuyên.
Lê Vân Xuyên: [ Chị, em tới Lạc Thành rồi. ] Thời gian gửi tin nhắn tới đã là một giờ trước. Kèm theo còn có mấy cuộc điện thoại chưa nghe. Nụ cười trên mặt Lê Sơ cứng lại, đầu óc không kịp suy nghĩ, đầu ngón tay đã đáp lại tin nhắn trên màn hình điện thoại di động.
Lê Sơ: [ Em tới Lạc Thành làm gì? ]
Lê Vân Xuyên: [ Mẹ em bảo em trực tiếp tới tìm anh rể, nói chị là người tốt, chắc chắn sẽ không mặc kệ em. |
Lê Sơ thật sự cảm thấy cả nhà bác cả quả thực là điên rồi. Lê Sơ: [ Chị đã nói rất rõ ràng, chuyện công tác của em chị không giúp được. ]
Lê Vân Xuyên: [ Chị không giúp được, nói không chừng anh rể có thể đấy. Chị, em không nói với chị, anh rể sắp tới gặp em. ]
Thấy Lê Vân Xuyên gửi tin nhắn tới, Lê Sơ tức giận đến mức trong lòng buồn bực, cô vội vàng đi phòng tắm rửa mặt, tùy tiện thay quần áo lập tức đi ra ngoài.
Lê Sơ gọi điện thoại cho Lê Vân Xuyên, hỏi cậu đang ở đâu. Lê Vân Xuyên báo địa chỉ cho cô, nơi đó ở gân khoa học kỹ thuật Sô, là một quán cà phê giá cả không tính là rẻ. Lê Sơ bởi vì trong lòng sốt ruột, trực tiếp đón xe đi qua.
Đến cửa hàng, thấy Lê Vân Xuyên lải nhải với Hạ Minh Châu.
Lê Sơ đi lên phía trước, kéo Lê Vân Xuyên muốn rời đi, cô khí lực nhỏ, chỉ mới hai ba cái đã bị Lê Vân Xuyên giấy ra,'Chị họ, em cùng anh rể trò chuyện rất vui vẻ đâu rồi, chị đây là làm gì vậy?"
"Em có cái gì có thể trò chuyện?" Lê Vân Xuyên vừa nghe được một chút lửa giận lập tức đi lên,"Tại sao không thể hàn huyên, chú họ bị người ta lừa đi bảo lãnh, thiếu năm trăm vạn không phải là chuyện có thể hàn huyên sao?”
Hạ Minh Châu bị lời nói của Lê Vân Xuyên làm cho kinh ngạc, anh túm lấy quần áo Lê Sơ, run giọng hỏi: "Cái gì năm trăm vạn?"
Lê Sơ hất đầu đi xa hơn, không dám quay đầu lại nhìn anh. Lê Vân Xuyên cười nhạo một tiếng/Anh rể, anh không biết à?"
Lê Sơ hung hăng trừng mắt Lê Vân Xuyên,'Em câm miệng."
Lê Vân Xuyên từ trước đến nay không để Lê Sơ vào mắt, giờ phút này có nhược điểm lại càng vênh váo tự đắc,"Trong nhà chị họ em cõng năm trăm vạn nợ, muốn em nói à, anh nhanh chóng chia tay chị họ em, đỡ phải bị liên lụy.'