Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Chương 147

Chương 147: Chương 147 Chương 147: Chương 147Chương 147: Chương 147

Hạ Minh Châu không nhớ cha mẹ đã nói như vậy bao nhiêu lần, từ nhỏ đến lớn anh nghe qua rất nhiều lần. Những lời này đối với anh mà nói quá mức trầm trọng, nặng đến mức khi đặt ở trong lòng của anh tựa như núi như đá, khiến cho sống lưng anh đều không có cách nào nâng thẳng. Nhưng lúc này đây, anh chỉ muốn giấy thoát,

"Mẹ, con đã trưởng thành, có thể sống tốt cuộc sống của mình, không cần mọi người vì tốt cho con."

Hạ Minh Châu tới gấp, đi cũng gấp, mẹ Hạ liều mạng muốn giữ chặt anh, khuyên anh không nên nhảy vào hố lửa, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được.

Lê Sơ không quản Lê Vân Xuyên nữa, cuộc sống của cô cũng đã hỏng bét như thế, thật sự không phân biệt được tâm tư đi quản người khác.

Cô đi bộ không mục đích ở trung tâm của thành phố này, đường cái bên cạnh như nước chảy, nhưng sẽ không có bất kỳ chiếc xe nào dừng lại vì cô, tựa như thành phố này cũng không có bất kỳ ngọn đèn nào thắp sáng cho cô. Lê Sơ giật mình nhận ra mình đang cô độc phiêu bạt trong thành phố này.

Cô ấy không có nhà ở đây. Lê Sơ ngồi tàu điện ngầm, đến một quán mì gân vườn hoa Đức Dương. Trước kia lúc cùng Từ Tử Khâm ở nơi này, các cô luôn đến cửa hàng này ăn. Ông chủ là một người Thiểm Bắc lớn tuổi, làm mì ngon, giá cả cũng phải chăng, cửa hàng tuy nhỏ nhưng làm ăn cũng rất tốt. Lúc Lê Sơ đến quán, cũng không phải giờ cơm, khách cũng chỉ có lác đác vài người. Không bao lâu, một bát mì thịt bò nóng hổi lập tức được bưng lên. Ông chủ cười nói: "Đã lâu rồi không gặp con."

Tới ăn nhiều lần, Từ Tử Khâm có tính cách phóng khoáng, cùng ông chủ nói đông nói tây có thể trò chuyện rất nhiều, Lê Sơ dần dần cũng quen thuộc theo. Lê Sơ nhìn về phía ông chủ, cười nhạt,'Chúng con đều dọn đi rồi, không ở bên này nữa."

Trong mắt ông chủ hiện lên một tia đáng tiếc,'Trách không được."

Trong tiệm lại có khách mới, ông chủ được gọi đi gọi món. Lê Sơ chỉ ngồi ăn mì một mình. Quán ăn rất nhỏ, mỗi lần có người từ ngoài cửa đi vào sẽ mang theo một ít khí lạnh, lạnh đến mức Lê Sơ nhịn không được rùng mình. Mì ăn được một nửa thì nguội. Lê Sơ cũng không có ý ăn nữa. Cô vốn cũng không đói lắm, chỉ là trong lòng khó chịu, muốn tìm một chỗ yên lặng đợi.

Cô không muốn trở lại cái lòng giam số 1 Giang Loan kia, Cô ngồi trong quán ăn, xuyên qua cửa kính nhìn đám người đi tới đi lui bên ngoài. Nơi này không bận rộn như trung tâm thành phố, ngược lại có thêm một tia khói lửa, chỉ có ở chỗ này, Lê Sơ mới rõ ràng cảm nhận được mình đang sống ở thành phố này.

Lúc ở số 1 Giang Loan, cả người đều giống như trôi nổi trên đám mây, chân không chạm đến mặt đất, hư ảo giống như cảnh trong mơ. Ngồi ở quán mì đến tám giờ tối, Lê Sơ mới đứng dậy rời đi. Cô biết nếu còn chậm nữa, Phó Tự Trì sẽ gửi tin hỏi cô, cô không muốn anh phát hiện ra sự khác thường của mình. Trở lại căn hộ thì bảo mẫu đã rời đi, toàn bộ phòng trống rỗng không có một chút hơi thở náo nhiệt, quạnh quẽ đến mức có chút cô liêu. Thay giày xong, Lê Sơ trực tiếp vào phòng tắm rửa mặt, thân thể không có nửa phần khí lực, chỉ muốn ngủ.

Hạ Minh Châu gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, cũng gọi điện thoại, nhưng Lê Sơ không để ý, trực tiếp chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng. Nằm xuống không bao lâu, Lê Sơ đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại cô chỉ thấy Phó Tự Trì cầm điện thoại di động đứng bên giường, sắc mặt đen kịt như mưa gió sắp đến. Lê Sơ chậm lại một chút, tâm mắt dần dần rõ ràng, cô nhìn thấy hình vẽ trên vỏ điện thoại, bỗng nhiên phản ứng Phó Tự Trì đang cầm điện thoại của cô.

Lê Sơ bất chấp tất cả, vội vén chăn đứng dậy, giật điện thoại di động khỏi tay anh. Dựa vào đầu giường, đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, cô thản nhiên nói: "Anh đã trở lại rồi."
Bình Luận (0)
Comment