Chương 148: Chương 148
Chương 148: Chương 148Chương 148: Chương 148
Phó Tự Trì từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt thâm thúy kia nhiễm một tầng nham hiểm/'Nếu tôi không trở lại, chỉ sợ em sẽ đi gặp người yêu."
Tâm mắt anh dời xuống, rơi vào điện thoại di động Lê Sơ cầm trong tay,Sao không nghe điện thoại?" Sau lưng Lê Sơ dán sát vào đầu giường, muốn trốn nhưng không có chỗ trốn, đành rụt rè nói: "Tôi và anh ấy không liên lạc, anh đừng tìm anh ấy gây phiền phức."
Hạ Minh Châu ở công ty của Phó Tự Trì, nếu Phó Tự Trì muốn đối phó với anh ấy quả thực dễ như trở bàn tay, cho dù chỉ bới móc trong công việc, cũng đủ để Hạ Minh Châu chịu. Lê Sơ không muốn vì mình mà liên lụy đến Hạ Minh Châu, lại không biết mình càng giải thích càng khiến Phó Tự Trì tức giận. Thấy Phó Tự Trì không nói lời nào, trong lòng Lê Sơ càng không chắc chắn, cô nghiêng người về phía trước, nắm lấy ống tay áo Phó Tự Trì, đáy mắt trong suốt ửng đỏ,^A Tự, tôi và anh ấy không qua lại nữa rồi."
Phó Tự Trì ngồi xuống bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lê Sơ, môi nở nụ cười, giọng nói nhàn nhạt nhưng vô cùng lạnh lẽo: "Vậy sao? Vậy Sơ Sơ còn giữ wechat của cậu ấy làm gì?"
Cô hiểu lời Phó Tự Trì nói. Anh bảo cô xóa wechat của Hạ Minh Châu. Lê Sơ nhíu mày, mím môi lẩm bẩm: "Tôi..." Ngón tay siết chặt hơn, khớp xương mơ hồ đau.
"Sơ Sơ luyến tiếc sao?"
Giọng Phó Tự Trì hời hợt, ánh mắt lạnh như lưỡi dao mỏng. Đột nhiên bị Phó Tự Trì chọc vào trúng tâm đen, Lê Sơ liên tục lắc đầu phủ nhận,'Không có, không luyến tiếc." "Vậy xóa đi."
Lê Sơ nâng mí mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan anh tuấn, nốt ruồi nước mắt phía dưới khóe mắt tôn lên vẻ kiêu ngạo của anh, nhưng đôi mắt kia lại lạnh thấu xương như nhiễm sương lạnh. Trong lòng Lê Sơ không muốn, giờ phút này cũng không thể không nghe theo yêu cầu của Phó Tự Trì, xóa Hạ Minh Châu. Ngón tay run rẩy mở khóa màn hình, nhấn vào wechat, Lê Sơ thậm chí không dám nhìn tin nhắn trước mặt Phó Tự Trì, trong lòng trâm xuống, cuối cùng, cô hạ quyết tâm, ấn nút xóa.
Lê Sơ cụp mắt, trong lòng hiện lên đau đớn. Cằm bỗng nhiên bị nắm chặt, Lê Sơ không thể không ngẩng đầu nhìn Phó Tự Trì.
"Lê Sơ, tôi đã nói với em rồi, trong lòng em ngoài tôi ra không thể có bất kỳ người đàn ông nào khác, có phải em không ghi nhớ trong lòng không, đúng không?”
Trong mắt Phó Tự Trì nhuốm màu đỏ tươi, như ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức Lê Sơ muốn tránh né. Ngón tay dần dần dùng sức như muốn bóp nát xương cốt Lê Sơ. Lê Sơ rên rỉ một tiếng, hốc mắt cay cay, nhưng cắn môi không chịu cầu xin tha thứ. Từ lần đầu tiên cô tới số 1 Giang Loan, đến bây giờ đã hơn bốn tháng, trong lòng không có một ngày nào không ủy khuất. Cô luôn mong muốn mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao nếu không xảy ra nhiều biến cố đến vậy, không gặp Phó Tự Trì sẽ tốt đẹp biết bao.
Nhưng lý tưởng và hiện thực luôn đi ngược lại. Cô bị nhốt trong cái lòng này, căn bản không ra ngoài được, chỉ có thể đợi đến ngày Phó Tự Trì chán ghét cô. Lê Sơ nhìn khuôn mặt âm trầm của Phó Tự Trì, bỗng nhiên rất muốn thoát khỏi anh, không quan tâm đến tất cả, chạy trốn đến một nơi anh không tìm thấy.
Nhưng cô không thể. Cha mẹ, bạn bè, còn có Hạ Minh Châu... Bọn họ đều là điểm yếu của cô.
Vì bọn họ, cô không thể không cúi đầu trước Phó Tự Trì.
Hai tay Lê Sơ nhẹ nhàng khoác lên cổ tay Phó Tự Trì, cảm thấy sự ràng buộc nơi cằm thả lỏng, cô nghiêng người về phía trước, chủ động hôn lên môi Phó Tự Trì, cố gắng dùng cách này để khiến sự chú ý của Phó Tự Trì dời đi. Răng môi chạm nhau, bầu không khí trong nháy mắt nóng bỏng, Phó Tự Trì ấn đầu Lê Sơ hôn càng sâu càng hung mãnh, mang theo ý trừng phạt. Thẳng đến khi chân trời sáng lên, chiếc giường lắc lư mới hoàn toàn ngừng lại.