Chương 149: Chương 149
Chương 149: Chương 149Chương 149: Chương 149
Sau khi xóa wechat của Hạ Minh Châu, mỗi ngày Lê Sơ đều ở trong nhà vẽ tranh sơn dầu, không đi đâu cả, cả ngày mệt mỏi, người cũng càngk thêm trâm mặc. Có lúc vẽ mệt mỏi, cô lập tức nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngơ ngác hồi lâu không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắcp.
Bảo mẫu gọi cô ăn cơm, cô cũng từ chối không chịu ăn.
Bảo mẫu nhìn bộ dạng này của Lê Sơ, trong lòng lo lắng có phải bị trâm cảm hay không, lập tức báo cho Phó Tự Trì. Phó Tự Trì bận rộn công việc sau năm mới, thường khi trở về đã khuya, trao đổi giữa hai người cũng chỉ giới hạn trong niềm vui giường chiếu.
Nếu không phải bảo mẫu nhắc nhở, anh còn chưa phát hiện ra vấn đề của Lê Sơ. Phó Tự Trì bảo Tống Mạnh từ chối tất cả công việc buổi chiều, chưa đến hai giờ đã trở về số 1 Giang Loan.
Vừa vào cửa, bảo mẫu bước lên đón lấy áo khoác Phó Tự Trì đã cởi ra. Phó Tự Trì nhìn ra ban công phòng khách vẫn chưa thấy ai. Trước kia Lê Sơ sẽ ở nơi đó vẽ tranh, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô thật giống như là mạ một tâng sương vàng mỏng manh, làm cho cô dịu dàng giống như mỹ nhân từ trong tranh đi ra. Bảo mẫu thu áo khoác lại, đáp: "Buổi trưa ăn một chút rôi vê phòng ngủ."
Phó Tự Trì nhíu mày,'Buổi sáng làm gì?"
"Cũng đang ngủ." Bảo mẫu không cần nghĩ ngợi nói ra.
Những ngày này mỗi lời nói cử chỉ của Lê Sơ đều rơi vào trong mắt bà, nhà họ hàng của bà có một đứa trẻ bị trầm cảm, trạng thái giống như Lê Sơ, cho nên bà mới lo lắng. Theo lý thuyết một bảo mẫu như bà không nên quản chuyện của chủ nhân, nhưng Lê tiểu thư đối xử với bà rất tôn trọng, cũng thường xuyên nói chuyện phiếm với bà, giúp bà làm một ít việc, bảo mẫu cũng không đành lòng nhìn thấy cô gái tốt như vậy buồn bực không vui.
Cũng không biết có phải tiên sinh quá bận rộn hay không, xem nhẹ Lê tiểu thư, mới khiến cô ấy hậm hực.
Cho nên tối hôm qua bà đợi đến khi tiên sinh trở về, mới nói ra toàn bộ tình huống của Lê tiểu thư. Cuối cùng chiều nay tiên sinh đã sớm trở về thăm Lê tiểu thư.
Bảo mẫu cất kỹ áo khoác, thấy Phó Tự Trì đi vào phòng lập tức trở về phòng bếp tiếp tục thu dọn. Phó Tự Trì đẩy cửa phòng ra, trong phòng đã tắt đèn, rèm cửa sổ cũng kéo lại, bên trong tối tăm như ban đêm, chỉ có ánh sáng ở cửa phòng chiếu vào. Anh nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên giường. Cô ngủ cũng không an ổn, tựa hồ là mơ thấy chuyện gì không tốt, đôi mi thanh tú xoắn lại. Phó Tự Trì ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đưa tay vỗ vài cái, đánh thức cô dậy. Lê Sơ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại phát hiện người bên giường, theo bản năng rụt vào trong. Ngón tay nắm chặt chăn, móng tay như muốn khảm vào trong chăn, gắt gao không buông.
"Tôi còn chưa đi rửa mặt, chờ một chút được không?"
Thấy Phó Tự Trì, Lê Sơ cho rằng mình ngủ thẳng đến rạng sáng, hoảng hốt không nói gì, sợ Phó Tự Trì lại nổi điên.
Mấy ngày nay thân thể càng ngày càng mệt mỏi, luôn mệt mỏi, cũng không có khẩu vị gì, buổi tối ăn vài miếng cơm tối, chưa đến chín giờ đã nằm xuống ngủ, ban đêm sau khi bị đánh thức lập tức không thể không ứng phó nổi với Phó Tự Trì làm càn, buổi sáng lại mệt mỏi không dậy nổi, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, ngay cả tác phẩm tốt nghiệp cũng bị trì hoãn. Lê Sơ thật sự không muốn làm loại chuyện này với Phó Tự Trì, nhưng Phó Tự Trì lại giống như nghiện, mỗi đêm đều muốn, mặc cho cô khàn giọng cầu xin tha thứ cũng không chịu buông tha.
Phó Tự Trì xoa mặt Lê Sơ, ngón cái vuốt ve,'Gần đây sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không? Dậy thay quần áo, tôi đưa em đi bệnh viện."
Lê Sơ lắc đầu "Không sao, có thể thời tiết quá lạnh, người dễ buồn ngủ."