Chương 150: Chương 150
Chương 150: Chương 150Chương 150: Chương 150
Đã gần cuối tháng hai, cô ấy vẫn dễ buồn ngủ như vậy, trước đây cũng chưa từng có tình huống như vậy. Lê Sơ biết thân thể mình dường như xảy ra vấn đề gì, nhưng cô không dám đi bệnh viện kiểm tra. Tiền tiết kiệm trên tay là cô phải trả lại cho Phó Tự Trì, không thể đụng vào, cha mẹ trong nhà cũng không có tiền tiết kiệm, nếu cô bị bệnh nặng cũng không có tiền chữa trị.
Cơ thể khó chịu khiến cô thật sự không còn sức để đối phó với Phó Tự Trì, cô ngước mắt nhìn đối phương, thấp giọng thỉnh cầu: "Hôm nay có thể không làm được không."
Phó Tự Trì ngẩn người một lát, đầu ngón tay vén mái tóc trên trán Lê Sơ ra, trầm giọng nói: 'Hôm nay sẽ không chạm vào em."
Anh đứng dậy đi đến bên bệ cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời trong nháy mắt chiếu khắp căn phòng. Dáng người Phó Tự Trì thon thả, đứng ở trước cửa sổ giống như đang chụp ảnh báo, ánh mặt trời vòng qua lưng anh, chiếu bóng anh xuống đất. Xoay người ngược lại ánh mặt trời, tâm mắt anh quét về phía Lê Sơ,Đi thay quần áo, đưa em ra ngoài."
Lê Sơ câm chăn, trong lòng không khỏi hoảng sợ,'Tôi không sao, không cần đi bệnh viện."
Phó Tự Trì cũng không ép buộc, thản nhiên nói: 'Ừm, dẫn em đi ăn cơm."
"Anh..." Lê Sơ muốn mở miệng từ chối, cô không muốn đi bệnh viện, cũng không muốn ăn gì, chỉ muốn yên tĩnh ngủ một lát.
"Hoặc là em muốn đi bệnh viện hơn."
Cô căn bản không có lựa chọn. Lê Sơ từ trên giường đi vào phòng tắm rửa mặt, lại thay một bộ quần áo dày, bọc kín mình. Trong khoảng thời gian này cô cũng càng sợ lạnh, mặc dù trong phòng mở đủ hệ thống sưởi, cô cũng mặc áo len đi lại. Ngồi lên xe, đầu óc Lê Sơ lại hỗn loạn, mí mắt cũng rũ xuống, mơ mơ màng màng, cô cảm giác được xe ngừng lại, nỉ non nói: "Đến rồi sao?"
"Sắp rồi, em ngủ thêm một lát đi."
Bên tai truyên đến giọng nói trầm thấp, ngữ điệu vô cùng thoải mái, dỗ Lê Sơ ngủ tiếp. Lúc tỉnh lại, xe đã đỗ vào gara ngầm. Lê Sơ dụi dụi mắt, cởi dây an toàn trước ngực đi theo Phó Tự Trì xuống lầu. Cô cũng không biết đây là nơi nào, chỉ đi theo Phó Tự. Thang máy dừng ở tâng năm, sau khi đi ra, Lê Sơ mới phát hiện đây là trung tâm mua sắm cao cấp nhất Lạc Thành, thương hiệu xa xỉ đều bao gồm ở đây.
Lúc vừa tới Lạc Thành học nghiên cứu sinh Lê Sơ cũng từng cùng Từ Tử Khâm tới nơi này, lúc ấy cô giao xong tiên thuê nhà, trong tay đã không còn dư lại tiền gì. Từ Tử Khâm tuy rằng gia cảnh không tệ nhưng cũng không đến mức tùy tiện mua xa xỉ phẩm, hai người một bên đi dạo một bên cảm khái, cuối cùng cái gì cũng không có mua, tay không trở về.
Lê Sơ biết đồ ăn nơi này bán rất đắt, đồ ăn so với bên ngoài ngon hơn vài bậc, giá cả tự nhiên sẽ không rẻ. Vào một nhà hàng tư nhân, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng bao, chu đáo dâng lên thực đơn.
Lê Sơ chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, lập tức phát hiện đồ ăn ở đây động một chút là mất mấy trăm hơn một ngàn tệ, căn bản không phải là nơi cô có thể tiêu phí nổi. Phó Tự Trì thuận miệng gọi vài món, lập tức trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, anh thấy Lê Sơ không nói gì, nhíu mày nói: "Không có món em thích sao?"
"Không phải."
Lê Sơ xấu hổ cúi đầu xuống, nghiêm túc quét thực đơn, gọi hai món giá rẻ. Cô khép thực đơn lại, trả lại cho nhân viên phục vụ,
"Làm phiền."
Nhân viên phục vụ cất thực đơn xong, lễ phép đáp lại,'Hai vị chờ một chút."
Ước chừng không tới giờ cơm, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên đầy đủ. Lê Sơ nhẹ nhàng nếm vài miếng, cảm giác thèm ăn được điều chỉnh, món ăn như vậy quả thật xứng đáng với giá cả đắt đỏ của nó. Mấy món ăn trên bàn này đều bằng đủ tiên ăn một tháng của cha mẹ cô, hai món cô vừa gọi tuy là rẻ nhất trên thực đơn, nhưng cộng lại cũng hơn một ngàn. Nghĩ vậy, ngực Lê Sơ khó chịu, dạ dày cũng có chút buồn nôn. Cô buông đũa, cuống quýt cầm khăn lau miệng, cố nén khó chịu, mở miệng nói: "Em đi toilet một chút."