Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151: Chương 151

Chương 151: Chương 151 Chương 151: Chương 151Chương 151: Chương 151

Nói xong, cô không đợi Phó Tự Trì trả lời đã đứng dậy đi ra ngoài cửa. Theo chỉ dẫn, cô đi vào toilet, khóa mình trong phòng, những thứ vừa ăn đều phun ra. Từ phòng vệ sinh đi ra, Lê Sơ nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương trước bồn rửa tay, nhíu chặt mày. Các triệu chứng trên cơ thể dường như đang trở nên tồi tệ hơn. Lúc trước chỉ là mệt nhọc ăn không ngon, hiện tại mới vừa ăn vài miếng lập tức nôn ra toàn bộ. Lê Sơ cầm nước súc miệng dùng một lần bên bồn rửa tay súc miệng, hòa tan cay đắng trong miệng. Ngoài cửa có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đi vào, mùa đông giá rét mang giày da váy ngắn, trên người chỉ có một kiện áo len dê mỏng manh, cô vừa đi vừa gọi điện thoại,'Dù sao trong bụng em đã có cốt nhục của anh, anh nhất định phải ly hôn với người phụ nữ trong nhà đi, mỗi ngày em đều khó chịu như vậy, vừa ăn cái gì lập tức buồn nôn, còn không phải đều là bởi vì anh..."

Những lời sau đó Lê Sơ không nghe lọt tai nữa. Sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt trống rỗng nhìn vào gương. Người phụ nữ mang thai vừa rồi nói triệu chứng giống hệt cô. Chẳng lẽ không phải thân thể cô xảy ra vấn đề, mà là mang thai sao? Hộp nước súc miệng trong tay rơi xuống đất, cô gái gọi điện thoại cả kinh giương mắt nhìn lên. Lê Sơ cuống quýt phản ứng lại, nhặt cái hộp không lên ném vào thùng rác, ngay cả tay cũng run rẩy. Trong dạ dày lại dâng lên cảm giác ghê tởm, Lê Sơ vọt vào phòng vệ sinh, lại nôn khan vài cái. Trong dạ dày đã sớm nôn sạch sẽ, giờ phút này cái gì cũng không có.

Cô ở trong toilet hồi lâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mới làm bộ như không có việc gì trở lại phòng bao. Phó Tự Trì thấy cô bước vào thì nhíu mày hỏi: "Sao lâu vậy?"

Lê Sơ giấu đi cảm xúc ngồi xuống, bịa ra một lời nói dối: "Bụng hơi đau, có thể là sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi." Vừa nói ra khỏi miệng, Lê Sơ mới nhớ ra kỳ kinh nguyệt tháng này còn chưa tới, kỳ kinh nguyệt của cô bình thường vào giữa tháng, luôn tương đối ổn định, nhưng tháng này đã là cuối tháng rồi mà vẫn chưa tới. Lê Sơ vừa mới bắt đầu cho rằng thân thể xảy ra vấn đề mới dẫn đến kỳ kinh nguyệt kéo dài, nghe xong lời của người phụ nữ kia, cô mới nhận ra một loại khả năng khác. Nhưng mỗi lần cô và Phó Tự Trì làm chuyện đó đều làm tốt biện pháp tránh thai, làm sao có thể mang thai được? Trong lòng lo sợ bất an, trong dạ dày cũng từng đợt buồn nôn, làm cho cô hoàn toàn không có tâm tư ăn uống, nhất là nhìn thấy chén đậu hủ gạch cua kia lại càng buồn nôn hơn.

Lê Sơ liếc mắt, cố gắng không nhìn thức ăn trên bàn. Cô chỉ chỉ ấm trà bên cạnh Phó Tự Trì, nhờ vả nói: "Phó tổng, phiên ngài đưa ấm trà cho tôi."

Cảm giác buồn nôn kia đã vọt tới cổ họng, cô muốn dùng nước trà ép một chút. Phó Tự Trì cầm ấm trà lên, nhưng không đưa cho Lê Sơ, mà cầm lấy ly của cô rót nước vào. Lúc Lê Sơ từ toilet trở vê sắc mặt thật sự tái nhợt, căn bản không thoát khỏi ánh mắt Phó Tự Trì, anh cũng lập tức suy ra nguyên do. Anh biết thân thể Lê Sơ nhất định là xảy ra vấn đề gì. Sắc mặt Phó Tự Trì trầm xuống, xoa xoa tay nói: "Ăn xong chưa? Vậy chúng ta đi bệnh viện."

Lê Sơ run rẩy, tim cũng đập theo, lúc nói run rẩy,'Tôi... không sao, thật sự không sao, không cần đi bệnh viện."

"Có chuyện gì hay không là do bác sĩ định đoạt." Phó Tự Trì đứng dậy cầm lấy áo khoác khoác trên lưng ghế, thấy Lê Sơ vẫn ngồi không chịu động đậy,

Anh lập tức không nhãn nại nói: "Em đi một mình, hay là tôi ôm em đi."

Lê Sơ cắn môi, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, lắc đầu cố gắng xua tan suy nghĩ của Phó Tự Trì;Tôi không muốn đi bệnh viện, có thể không đi được không.

Vẻ mặt Phó Tự Trì thản nhiên nhìn cô, quanh người tản ra hơi thở lạnh thấu xương,
Bình Luận (0)
Comment