Chương 155: Chương 155
Chương 155: Chương 155Chương 155: Chương 155
Ấn tượng của Lê Sơ đối với Trình Hi Vi coi như không tệ, biểu hiện của Trình Hi Vi trong bữa tiệc đính hôn cũng vô cùng khéo léo, cũng không vì Hạ Minh Châu mà cố ý làm khó cô ấy, thậm chí còn hào phóng gửi lời chúc phúc. Trong lòng thoáng do dự một lát, Lê Sơ vẫn đáp ứng.
Trình Hi Vi: [Được, hai giờ chiều, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê lầu một trung tâm mua sắm. ]
Lê Sơ thay một bộ quần áo, bọc một chiếc áo lông dài màu đen, từ cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bên ngoài nổi lên mưa nhỏ tí tách, cô khẽ nhíu mày, nhờ bảo mẫu cầm giúp cô một cái ô.
Bảo mẫu thấy sắc mặt cô không tốt lắm, nhưng không nhiều lời, chuyện của chủ nhân không phải chỗ bà có thể lắm miệng.
Thời gian còn sớm, Lê Sơ lựa chọn lên tàu điện ngầm đi trung tâm mua sắm, buổi trưa ngày làm việc, trên tàu điện ngầm cũng không chật chội, nhưng Lê Sơ vừa lên tàu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Áo lông màu đen bọc trên người cô thật sự quá mức nổi bật, nhiệt độ cuối tháng hai không tính là rét lạnh, không ai mặc quân áo dày như vậy, cô ở trong đám người giống như là một ngoại tộc.
Những năm trước Lê Sơ cũng sẽ không như vậy, nhưng năm nay trong bụng có đứa nhỏ, đặc biệt sợ lạnh, chỉ có mặc dày thì trong lòng mới có cảm giác an toàn.
Cô cúi đầu tránh khỏi tâm mắt mọi người, tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Số 1 Giang Loan cách trung tâm mua sắm không xa, tàu điện ngầm qua hai trạm là tới.
Xuống tàu điện ngầm, chỉ đi chưa đầy mười phút đã đến quán cà phê lầu một.
Lê Sơ cất ô đi, nhân viên phục vụ ở cửa đúng lúc đưa túi lên để Lê Sơ cất ô.
Lê Sơ nói cảm ơn, xách túi nhìn quét cửa hàng, nhưng không thấy bóng dáng Trình Hi Vi.
Nhân viên phục vụ đưa Lê Sơ tới chỗ trống, Lê Sơ ngồi xuống gọi một ly sữa.
Mùi sữa tanh nồng nặc cô không thể ngửi được, nhưng bác sĩ dặn đi dặn lại không được uống cà phê, cũng không tốt chỉ cần một ly nước trắng, cho nên chỉ có thể gọi một ly sữa.
Đồ đạc trong trung tâm mua sắm giá cả đều đắt, ngay cả một ly sữa nóng cũng phải trên trăm tệ, Lê Sơ có chút đau lòng.
Sữa còn chưa mang lên, Trình Hi Vi đã tới.
Trình Hi Vi mặc một thân trang phục chuyên nghiệp, cả người già dặn lại cường thế, sau khi cô ngồi xuống gọi nhân viên phục vụ gọi một ly kem kiểu Mỹ.
Lê Sơ nghe đến chữ kem cũng cảm thấy lạnh, thân thể cũng hơi run rẩy.
Trình Hi Vi cẩn thận phát hiện sự khác thường của cô, Sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
Lê Sơ nhếch miệng cười,'Không có."
Trình Hi Vi đặt túi xuống, thuận miệng nói: "Em gọi chưa? Có muốn gọi thêm chút đồ ngọt không?" "Không cần không cần, em gọi một ly sữa." Những đồ ngọt kia cô căn bản không thể ăn, ăn một miếng cũng cảm thấy chán muốn ói.
Cô không muốn Trình Hi Vi phát hiện chuyện cô mang thai.
Tuy rằng Trình Hi Vi chưa chắc sẽ nghĩ về phương diện này, nhưng cô không dám đánh cược, vạn nhất bị nhìn ra thì cô giải thích thế nào đây.
Trình Hi Vi gật đầu hai tay đặt lên mặt bàn, hai mắt nhìn về phía Lê Sơ,'Học muội, có một chuyện tôi muốn hỏi em, có thể sẽ có chút mạo phạm, nhưng nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng tôi sẽ không thoải mái lắm."
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống tới, lễ phép đặt trước mặt các cô.
Lê Sơ bưng ly lên, xúc cảm ấm áp truyền vào lòng bàn tay cô,'Không sao, chị hỏi đi."
Trình Hi Vi mím môi, đánh giá người trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay xinh đẹp động lòng người, hơn nữa cặp mắt kia giống như là biết nói chuyện, sóng thu dịu dàng. Trên người mặc một chiếc áo len màu trắng đơn giản, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa tung, như là mỹ nhân uyển chuyển hàm xúc từ trong tranh thủy mặc đi ra.
Cô không hiểu tại sao người như vậy lại vứt bỏ Hạ Minh Châu, chuyển sang ở cùng một chỗ với người tâm ngoan thủ lạt như Phó Tự Trì.