Chương 156: Chương 156
Chương 156: Chương 156Chương 156: Chương 156
"Có phải em... ở cùng Phó Tự Trì rồi không?” Chân mày Trình Hi Vi khẽ cau lại, lúc nói giọng điệu cũng có chút rối rắm.
Cô hy vọng mình đã nghĩ sai.
Tay Lê Sơ run lên, sữa trong ly văng ra, bắn lên chiếc áo len màu trắng đang mặc trên người cô.
Trình Hi Vi đưa khăn giấy lên,Lau đi."
"Cảm ơn."
Lê Sơ dừng một chút, vẫn nhận lấy khăn giấy, lau sạch vết sữa trên quần áo, lại lau mặt bàn một lần nữa.
Khăn giấy bẩn bị cô đặt sang một bên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào tầm mắt Trình Hi Vi/"Sao chị lại hỏi như vậy?”
Trình Hi Vi không thích lòng vòng, trực tiếp nói: "Hôm qua tôi thấy em và Phó Tự Trì cùng nhau đi ra khỏi quán ở tầng sáu, nếu tôi đoán không sai, hai người hẳn là cùng nhau ăn cơm."
Trình Hi Vi nhấp một ngụm cà phê, vị lạnh lẽo khiến suy nghĩ của cô càng thêm tỉnh táo,'Nếu em và anh ấy không có quan hệ, sao lại cùng nhau ăn cơm?”
Giữa Lê Sơ và Phó Tự Trì cũng không có điểm chung gì trong công việc, sau đó Trình Hi Vi tìm người đi kiểm tra một chút, phát hiện bọn họ tốt nghiệp cùng một trường đại học, lúc này mới mơ hồ phát hiện giữa hai người dường như không đơn giản như vậy, nhất là cô còn nghe bạn học nghiên cứu sinh nhắc tới, trước khi Lê Sơ quen Hạ Minh Châu còn có người yêu cũ. Có lẽ là trực giác của phụ nữ, khiến cô nhận định Phó Tự Trì chính là bạn trai cũ của Lê Sơ.
Đôi mắt Lê Sơ hơi giật mình, sắc mặt cũng trầm xuống,'Chị, không phải như chị nghĩ, em không ở bên Phó Tự Trì, em chỉ là..."
Chỉ là tình nhân của anh ta.
Lời như vậy Lê Sơ căn bản là nói không nên lời.
Quả thực như là đang nhục nhã chính cô.
Trình Hi Vi đặt ly rượu xuống, nhíu mày,Lê Sơ, Hạ Minh Châu thích em bao nhiêu, tôi biết rõ hơn em, em không nên đối xử với anh ấy như vậy."
Lời Trình Hi Vi nói khiến dây cung trong lòng Lê Sơ hoàn toàn đứt đoạn.
Nếu có lựa chọn, sao cô lại từ bỏ Hạ Minh Châu chứ.
Hốc mắt hơi nóng lên, Lê Sơ mím môi, khó khăn mở miệng: "Chị, em... em cũng không có cách nào."
Trình Hi Vi từng bước tới gần: "Cái gì gọi là không có cách nào?"
Vứt bỏ người yêu cô sâu đậm như vậy, lựa chọn Phó Tự Trì, đơn giản là vì Phó Tự Trì giàu có hơn, có thể cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trình Hi Vi vốn cho rằng Lê Sơ không phải là người như vậy, một người phụ nữ điềm tĩnh dịu dàng như vậy không hề coi trọng tiền bạc.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy Lê Sơ không khác gì những người phụ nữ vì tiền tài địa vị mà từ bỏ mặt mũi, không từ thủ đoạn mà cô từng gặp.
Tất cả đều bán linh hồn vì tiền.
Lê Sơ sững sờ nhìn Trình Hi Vi, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chị à, em không giống chị, em không có gia thế hiển hách như chị, cũng không có ai có thể làm chỗ dựa cho em, em chỉ có thể dựa vào chính mình. Phó Tự Trì tàn nhẫn như vậy, em đấu không lại anh ấy, chỉ có thể giống như một con chim hoàng yến bị anh ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay. Em cũng không muốn như vậy, nhưng nếu em không làm theo ý anh ấy, người nhà của em sẽ không dễ chịu, Hạ Minh Châu... cũng sẽ không dễ chịu."
Ủy khuất giấu ở đáy lòng cô suốt nửa năm, vào giờ khắc này rốt cuộc bộc phát toàn bộ.
Ánh mắt Trình Hi Vi thâm trầm, hai tay đặt lên bàn, giọng điệu cũng hung ác: "Phó Tự Trì uy hiếp em?"
"Uy hiếp?" Lê Sơ lắc đầu cười tự giễu,'Là em nợ anh ấy."
"Chị, em không muốn giấu chị, nhưng cũng xin chị giữ bí mật này cho em, đừng nói cho Hạ Minh Châu, em sợ anh ấy... chịu không nổi, em hy vọng anh ấy có thể sống tốt."
Trình Hi Vi nhớ tới thủ đoạn của Phó Tự Trì, quanh thân một bọc lạnh lẽo, Trình gia từ trước đến nay đều đặt trọng tâm vào ngành ăn uống, qua lại với công ty như Khoa Học Kỹ Thuật Sô khá ít, nhưng trong các loại tiệc tùng, cô cũng nghe người khác nhắc tới Phó Tự Trì làm việc tàn nhẫn như thế nào.