Chương 157: Chương 157
Chương 157: Chương 157Chương 157: Chương 157
Người phụ nữ không có bối cảnh như Lê Sơ đương nhiên không phải là đối thủ của anh.
Cho dù là cô, có Trình gia làm chỗ dựa cũng chưa chắc có thể chiếm được lợi ích gì trong tay Phó Tự Trì.
Trình Hi Vi vô lực buông tay, Vậy... Em định làm gì bây giờ? Nếu em cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
Lê Sơ ném đi ánh mắt cảm kích, cười điềm đạm,'Cảm ơn, nhưng chị không giúp được em.
Ngay cả cha của Phó Tự Trì cũng không thể áp chế anh, trên đời này còn có ai có thể giúp cô.
Cô cũng chẳng qua chỉ là một cây lục bình trong thành phố này mà thôi, trái tim đã không vì bất kỳ kẻ nào mà động đậy nữa, ở đâu cũng như nhau.
Chỉ cần những người cô quan tâm có thể sống tốt, như vậy sự kiên trì hiện tại của cô chính là có ý nghĩa.
Trình Hi Vi chỉ cảm thấy trong lòng tích tụ khó chịu, thật lâu không thể tản đi, cô căn bản không biết Lê Sơ gánh vác nhiều như vậy, áy náy trong lòng khiến cô căn bản không nhìn thẳng vào Lê Sơ, vừa rồi cô thậm chí còn hoài nghi Lê Sơ là người tham tiền tài.
"Em có wechat của tôi, có việc gì cứ nhắn tin cho tôi, có thể làm, tôi sẽ cố gắng làm." Trình Hi Vi trịnh trọng hứa hẹn.
Sản nghiệp của Trình gia không thể so với Phó gia, cô cũng không phải là đối thủ của Phó Tự Trì, chỉ sợ chuyện có thể làm có hạn, nhưng cô cũng muốn hết sức giúp đỡ Lê Sơ. Trong mắt Lê Sơ hiện lên một tia xúc động, ánh mắt dừng ở bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng như trước, nhìn không ra một chút dấu hiệu mang thai, nhưng không bao lâu nữa, bụng sẽ lớn lên, đến lúc đó cái gì cũng không giấu được.
Lê Sơ cắn cắn môi, cố ý hạ thấp giọng thỉnh cầu: "Chị, chị có thể giúp em hẹn trước phẫu thuật phá thai không?”
Trình Hi Vi cả kinh, đồng tử nhăn nhúm lại "Em mang thai? Con của Phó Tự Trì?"
Lê Sơ cực kỳ không muốn thừa nhận gật đầu.
"Anh ấy biết không?" Trình Hi Vi thở gấp, chỉ cảm thấy đầu óc như pháo hoa nổ tung.
"Biết." Lê Sơ thành thật trả lời“Anh ấy không đồng ý cho em phá thai."
Trình Hi Vi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, thần sắc trong mắt như lửa hừng hực thiêu đốt,Chẳng lẽ anh ta muốn đứa bé trở thành con riêng sao?"
Trình Hi Vi thở ra một hơi buồn bực,Lê Sơ, đứa bé này tuyệt đối không thể sinh ra. Con của em sẽ mang danh là con riêng, chính là cả đời bị đóng đinh vào cột sỉ nhục, không ngẩng đầu lên được, cho dù Phó Tự Trì bồi thường, cũng chịu trả tiền nuôi dưỡng con, cuộc sống của em cũng sẽ không dễ chịu, chẳng lẽ em muốn cả đời đều là..."
Trình Hi Vi không nói ra hai chữ tình nhân, cô chỉ cảm thấy hai chữ này là nhục nhã đối với Lê Sơ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp em tìm bác sĩ."
Trong lòng Lê Sơ không yên, Phó Tự Trì đã nói với cô, bệnh viện Lạc Thành sẽ không làm phẫu thuật phá thai cho cô, nhưng nếu có Trình Hi Vi hỗ trợ, có lẽ sẽ có chuyển biến.
Trình Hi Vi khác với cô, thực lực mạnh mẽ lại có bối cảnh gia đình tốt như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn cô.
Lê Sơ chỉ hy vọng có thể nhanh chóng hẹn trước phẫu thuật.
"Chị Trình, cảm ơn chị."
Trong lòng Trình Hi Vị còn áy náy vì lúc trước hoài nghi chuyện Lê Sơ, căn bản không dám nhận câu cám ơn này của cô.
Lúc Lê Sơ trở lại số 1 Giang Loan trời còn chưa tối, cũng không biết có phải là nguyên nhân do buổi chiều cùng Trình Hi Vi hàn huyên hồi lâu hay không, tâm sự trong lòng nhẹ đi rất nhiều, đột nhiên cảm thấy mang thai cũng không nghiêm trọng như vậy.
Cô thừa dịp tinh thân mình không tệ, lập tức ra ban công vẽ tranh sơn dầu, tác phẩm tốt nghiệp đã bước vào giai đoạn kết thúc, chỉ còn lại luận văn tốt nghiệp còn chưa tu sửa.
Cảm xúc tuy rằng hòa hoãn rất nhiều, nhưng trong lòng dù sao còn đè cô nhiều chuyện như vậy, ánh mắt dừng ở trên vải vẽ tranh, nhấc bút lên cũng không biết nên hạ bút như thế nào.