Chương 158: Chương 158
Chương 158: Chương 158Chương 158: Chương 158
Do dự hồi lâu, vẫn là gác bút vẽ lại.
Bảo mẫu bưng nước và thuốc tới, đưa cho Lê Sơ,'Cô Lê, nên uống axit folic rồi."
Lê Sơ không nghĩ nhiều, trực tiếp uống vào, trả lại ly nước cho bảo mẫu, tâm mắt rơi vào ly thủy tinh, cô bỗng nhiên hỏi: "Thuốc này uống có tác dụng gì?
Bảo mẫu mặt mày mỉm cười: "Lúc đầu mang thai đều phải ăn axit folic, phòng ngừa thai nhi dị dạng."
Tay Lê Sơ thu hồi dừng lại giữa không trung.
Bảo mẫu không thể tự nói tự cho cô uống thuốc, cô không chịu nổi nguy hiểm như vậy, vậy thì chỉ có thể là ý của Phó Tự Trì.
Có lẽ anh thật sự đã hạ quyết tâm muốn cô sinh đứa bé này.
Chưa đến bảy giờ tối, Lê Sơ đã ăn bữa tối.
Phó Tự Trì trở về rất muộn, Lê Sơ cũng sẽ không đợi anh cùng ăn tối.
Nhưng hôm nay, cô vừa ăn xong không bao lâu thì Phó Tự Trì đã trở lại.
Lê Sơ nửa nằm trên sô pha trong phòng khách xem tỉ vi, đầu óc hỗn loạn, nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa, theo bản năng nhìn sang.
Phó Tự Trì mặc áo khoác màu xám tro, thiết kế vừa vặn càng tôn lên thân hình cao ngất của anh, giày da rơi trên nên gạch men sứ phát ra âm thanh vang dội, cả kinh đến trái tim Lê Sơ cũng run lên theo. Anh cởi áo khoác ngoài, lộ ra âu phục màu đen bên trong, ước chừng là hệ thống sưởi ấm trong phòng mở đủ, anh cởi cúc áo âu phục, cà vạt ở cổ áo thắt rất đẹp và tinh tế, bị ngón tay anh móc nhẹ cũng bắt đầu rời rạc.
Phó Tự Trì càng đi càng gần, cho đến khi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Nụ hôn lạnh lẽo rơi trên trán, như là bọt nước xẹt qua, lưu lại dấu vết lãnh đạm.
Phó Tự Trì vùi mặt giữa cổ Lê Sơ, hơi thở lạnh lẽo dân dần ấm áp, như lông vũ lay động làn da mỏng manh của Lê Sơ.
"Hôm nay thế nào, đứa nhỏ có làm phiên em không?" Giọng nói mang theo mệt mỏi nhàn nhạt, âm sắc cũng hơi nặng nà.
Lê Sơ không trả lời anh, coi như mình không nghe thấy.
Quan hệ giữa cô và Phó Tự Trì không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, chẳng qua chỉ là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi, lời nói thân mật như vậy không nên là trao đổi giữa bọn họ.
Hơn nữa, cô cũng không muốn giữ đứa bé này lại.
Lê Sơ lạnh nhạt nhìn Phó Tự Trì, như đang nhìn người xa lạ, trong mắt chỉ có sự xa cách,"Tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Phó Tự Trì cũng không tức giận, chỉ vuốt ve gương mặt dịu dàng của cô,Ăn tối chưa?"
"Ừ"
Lại một nụ hôn rơi vào mắt cô, Vậy đi ngủ đi."
Lê Sơ vừa muốn từ trên người anh bước xuống, cả người đã bị ôm ngang.
Thân thể Lê Sơ mảnh mai, thể trọng cũng rất nhẹ, không tốn chút sức nào là có thể ôm lấy.
Giống như một tờ giấy mỏng, hơi không chú ý sẽ bị gió thổi bay.
Ôm cô vào trong ngực có loại cảm giác cực kỳ không chân thật.
Phó Tự Trì cau mày đặt Lê Sơ lên giường, nhìn cánh tay gây như gậy gỗ của cô, nói: 'Gầy quá, sau này phải ăn nhiều một chút."
Lê Sơ từ nhỏ đã hơi gầy, trình độ kinh tế của thị trấn Văn Đức thấp, lại ở nơi xa xôi, trình độ văn hóa của người dân trong thị trấn phổ biến không cao, khi internet còn chưa phát triển, tin tức mọi người hiểu biết có hạn, trong ẩm thực cũng sẽ không chú trọng cân đối dinh dưỡng, có cái gì thì ăn cái đó.
Lúc nhỏ trong nhà không tính là giàu có, thịt là thứ tương đối hiếm, hai ba ngày mới có thể ăn một lần, sau đó trong nhà mở một quầy bán đồ vặt, tình huống trong nhà mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi Lê Sơ lên đại học, bởi vì học nghệ thuật nên càng đốt tiên, cô lập tức phải tiết kiệm tiền mua dụng cụ vẽ tranh sơn dầu, ăn chỉ có thể tiết kiệm.
Cho nên nhiều năm như vậy, thân thể của cô vẫn luôn gầy yếu.
Đầu năm sau khi từ thị trấn Văn Đức trở về, ngược lại mượt mà một chút, nhưng bởi vì mang thai, ăn không vô cái gì, lại thường xuyên buồn nôn, mắt thường có thể thấy được Lê Sơ gây gò đi nhiều.