Chương 159: Chương 159
Chương 159: Chương 159Chương 159: Chương 159
Lê Sơ gật đầu qua loa, không nhìn sắc mặt Phó Tự Trì nữa, đi thẳng vào t†oilet rửa mặt.
Nằm ở trên giường không bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi, lúc ngủ đến mơ mơ màng màng cô cảm giác được trên người mình có một tầng giam cầm, muốn tránh thoát nhưng như thế nào cũng tránh không thoát.
Giấc ngủ này cũng không an ổn, gặp ác mộng liên tục.
Cô mơ thấy mình bị Phó Tự Trì khóa ở trong nhà không thể đi đâu cả, chỉ có thể chịu đựng từng ngày, bụng càng lúc càng lớn, căn bản không giấu được, ánh mắt cha mẹ nhìn cô cực kỳ thất vọng, Tử Khâm cũng trở mặt với cô, mà trong mắt Hạ Minh Châu là chán ghét cô.
Lê Sơ lập tức bừng tỉnh, trán toát mồ hôi lạnh.
Trong phòng một mảnh tối tăm, bên người đã trống không.
Phó Tự Trì đã rời đi.
Lê Sơ thở hổn hển mấy hơi, để tâm tình bình ổn lại, lúc ngồi dậy chỉ cảm thấy đau đớn bén nhọn trong đầu.
Xoa xoa huyệt Thái Dương, Lê Sơ cầm lấy điện thoại di động tủ đầu giường, thấy được tin nhắn Từ Tử Khâm gửi tới.
Từ Tử Khâm: [ Sơ Sơ, hôm nay mình không cần tăng ca! Buổi tối ra ngoài ăn lẩu thế nào? Mình mời khách. Lần này mình khẳng định sẽ không bỏ lại cậu. ]
Trong mắt Lê Sơ hiện lên sự dịu dàng, khóe môi cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Cô có lúc thật sự rất hâm mộ Từ Tử Khâm, hâm mộ sự tự do của cô ấy, hâm mộ cô ấy có thể nắm trong tay cuộc sống của mình.
Không giống cô, chỉ có thể làm chim trong lòng vàng này.
Lê Sơ: [ Được, cậu chọn chỗ tốt nói cho mình biết. ]
Ở chỗ này thật sự quá buồn bực, buồn bực đến mức cô có chút không thở nổi.
Gần giữa trưa, Lê Sơ nhận được điện thoại của Phó Tự Trì.
Trước đây Phó Tự Trì hầu như không gọi điện thoại cho cô, cũng rất ít khi nhắn tin cho cô trong giờ làm việc.
Nhưng từ sau khi biết cô mang thai, sẽ đúng giờ gửi tin nhắn quan tâm tình trạng sức khỏe của cô.
Phụ nữ mang thai dễ suy nghĩ nhiều, cần quan tâm nhiều hơn, nhưng Lê Sơ lại không cần, cô chỉ cảm thấy phiền chán.
Đứa bé này, cô không muốn giữ lại.
Tuy rằng trong lòng mơ hồ không nỡ, nhưng Lê Sơ biết, cô không thể sinh đứa bé này.
Cô không thể chịu đựng được bản thân vì một đứa trẻ mà cả đời bị trói buộc với Phó Tự Trì, có mối liên hệ không thể cắt đứt.
Trong điện thoại, giọng Phó Tự Trì trâm thấp: "Sơ Sơ, ăn trưa chưa?"
Nghe Phó Tự Trì gọi nhũ danh của cô, dạ dày Lê Sơ cảm thấy buồn nôn.
Cố nén buồn nôn, cô đáp lại: "Vừa dậy, lát nữa sẽ đi ăn."
"Hôm nay nhờ dì làm vài món khai vị, em ăn nhiều một chút."
Lê Sơ không biết Phó Tự Trì phát điên cái gì, cứ nói mãi những lời như quan tâm.
Nếu như anh thật sự quan tâm cô, nên tôn trọng ý nguyện của cô, mà không phải cưỡng ép cô sinh con.
Nói những lời dối trá đến cực điểm này, ngoại trừ làm cho cô ghê tởm, cũng sẽ không làm cho trong lòng cô có một tia an ủi nào.
Lê Sơ thu lại vẻ ôn nhu trên mặt, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn, thản nhiên nói: "Biết rồi, tôi đi rửa mặt trước."
Điện thoại bị cúp, trong mắt Phó Tự Trì lạnh lẽo, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Tống Mạnh cầm văn kiện từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt này của tổng giám đốc, lập tức hiểu được anh ta nổi giận.
Ngón tay nắm chặt văn kiện, vào cũng không được, lui cũng không được.
Lúc này, anh lại thay bộ phận kế hoạch đưa phương án cho Phó Tự Trì xem xét, vậy không khác gì muốn tìm chết.
Phương án bộ phận kế hoạch đưa ra, lần nào không phải bị bác bỏ ba bốn lần, đây mới là lần thứ hai, còn phải sửa...
Phó Tự Trì ngước mắt nhìn Tống Mạnh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, Chuyện gì?”
Tống Mạnh kiên trì đưa phương án lên: "Đây là do bộ phận kế hoạch giao tới, ngài xem một chút.”
Nếu không là cô gái nhỏ của bộ phận kế hoạch lôi kéo anh cầu xin nửa ngày, anh cũng sẽ không mềm lòng hỗ trợ đưa qua.