Chương 164: Chương 164
Chương 164: Chương 164Chương 164: Chương 164
Sau khi đăng ký xong, Lê Sơ cầm thẻ phòng đi đến cửa thang máy.
Tiếng chuông di động vang lên không ngừng, Lê Sơ trực tiếp chuyển sang chế độ im lặng.
Đến phòng, Thời Doanh đặt người trong ngực lên giường, sau khi đứng dậy mới phát hiện trên quần áo dính mỹ phẩm của phụ nữ.
Trên chiếc áo khoác màu đen có chút phấn nền màu trắng nhìn càng rõ ràng hơn, Lê Sơ tự nhiên cũng nhìn thấy.
Cô rút khăn giấy đưa cho Thời Doanh, giọng nói tràn đầy xin lỗi,'Ngại quá, làm bẩn quần áo của anh."
Thời Doanh nhận lấy khăn giấy, cười cười: "Tại sao cô phải xin lỗi, cũng không phải cô làm."
"Tử Khâm là bạn của tôi, cô ấy hiện tại không có ý thức, tôi thay cô ấy xin lỗi anh là chuyện nên làm." Lê Sơ bất an xoắn ngón tay.
Áo khoác trên người Thời Doanh là kiểu dáng thu đông, một chiếc trên sáu con số, hơn nữa chất liệu quý giá, không thể đụng vào nước.
Quần áo đắt như vậy, cô và Từ Tử Khâm đều bồi thường không nổi.
Coi như là đưa đi giặt khô, chỉ sợ cũng phải tốn mấy ngàn đồng.
Một bộ quần áo mà thôi, Thời Doanh căn bản không để ở trong lòng,'Không có việc gì, các cô nghỉ ngơi đi, tôi trở về."
Nói xong, Thời Doanh nhìn lướt qua cô gái đang ngủ trên giường, nghĩ đến Lê Sơ vừa mới gọi cô là Tử Khâm, theo bản năng mặc niệm một lần.
Lê Sơ tiễn Thời Doanh ra cửa, đến cửa thang máy đã bị dừng bước. Trở lại phòng, Lê Sơ nhớ tới tấm danh thiếp lân trước Thời tiên sinh đưa cho cô còn ở trong túi xách của cô, cô tìm kiếm vài cái, quả thật tìm được tấm danh thiếp có mấy nếp nhăn kia.
Trên danh thiếp chỉ có tên và phương thức liên lạc của anh, chức vị công ty không có.
Lê Sơ cũng không nghĩ sâu xa.
Người như vậy không phải người các cô nên tiếp xúc, chờ ngày mai Từ Tử Khâm tỉnh lại thì thương lượng một chút chuyện quần áo.
Cho dù bồi thường không nổi, các cô cũng phải trả phí giặt khô.
Thời tiên sinh có lẽ cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng nếu anh đã giúp đỡ, các cô cũng nên hiểu được tri ân báo đáp.
Đơn giản giúp Từ Tử Khâm lau thân thể, Lê Sơ mới lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ phía trên, trái tim Lê Sơ chậm rãi trâm xuống.
Cô có thể đoán được mình sẽ đối mặt với lửa giận như thế nào.
Cô trốn vào phòng tắm, gọi lại cho Phó Tự Trì, chuông chỉ vang vài tiếng đã được kết nối.
"Lê Sơ, em thật sự là có tiên đồ."
Trong điện thoại truyền tới một tiếng cười lạnh, làm cho quanh thân Lê Sơ đột nhiên rét lạnh, nỗi sợ hãi dày đặc giống như con kiến cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của cô.
Sự tức giận trong giọng nói rõ ràng truyền vào trong ốc tai Lê Sơ.
Cô cúp máy bốn năm cuộc điện thoại của anh, cũng đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy.
Có lẽ đứa bé trong bụng này chính là cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô, cô hiện tại ngay cả giả vờ cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
Trước kia cố gắng điều chỉnh tâm trạng, duy trì hòa bình bên ngoài với Phó Tự Trì, cho rằng thuận theo tâm ý của anh thì rất nhanh sẽ khiến anh chán ghét.
Nhưng cô đã sai.
Cô ngước mắt nhìn người trong gương.
Lê Sơ nhíu mày, người trong gương cũng đang nhíu mày, cô đau khổ, người trong gương cũng đau khổ.
Đâu ngón tay khẽ vuốt mặt mày, cố gắng xoa dịu sự tích tụ ở giữa lông mày.
Cô biết Phó Tự Trì đang đợi cô chủ động nói, nói rõ nguyên nhân, nhưng cô không muốn nói, thậm chí không muốn có bất kỳ liên lạc nào với Phó Tự Trì.
Thật lâu sau, Lê Sơ nhàn nhạt mở miệng: "Tôi và Tử Khâm ở cùng một chỗ, cô ấy say rồi nên tôi muốn ở lại chiếu cố cô ấy."
"Em ở đâu?" Người trong điện thoại giống như không nghe thấy lời cô nói.
"Khách sạn." Lê Sơ đáp lại đối phương.
"Gửi địa chỉ cho tôi." Ngữ điệu không cho xen vào.
Cảm xúc của Lê Sơ cũng bị kích động,Tôi đã nói buổi tối sẽ không trở về, chẳng lẽ ngay cả một chút tự do tôi cũng không có sao?"