Chương 166: Chương 166
Chương 166: Chương 166Chương 166: Chương 166
Lời nói của Từ Tử Khâm giống như một dòng nước ấm chảy xuôi vào trong lòng Lê Sơ.
Bây giờ cô ấy không phải là một đội quân đơn độc để chiến đấu.
Cô có Từ Tử Khâm, cũng có Trình Hi Vi, các cô đều sẽ giúp đỡ cô.
Mặc dù cô cũng biết, cho dù tập hợp lực lượng của ba người cũng rất khó đối kháng với Phó Tự Trì, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Trở lại số 1 Giang Loan thì đã tới gần chín giờ.
Sau khi mở cửa đi vào, Lê Sơ nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Hai mắt anh lãnh đạm nhìn điện thoại di động, ngón tay mảnh khảnh gõ lên màn hình, tựa hồ là đang trả lời tin nhắn.
Lê Sơ thay giày xong, đi tới chào hỏi,'Phó tổng, tôi đã trở lại."
Phó Tự Trì dời tầm mắt khỏi điện thoại, đôi mắt đen nhánh thâm thúy phản chiếu bóng dáng Lê Sơ, lạnh lẽo như đầm nước trong vực sâu,'Ừm, đi uống thuốc đi."
Bảo mẫu đưa ly nước và thuốc tới.
Giống như những viên thuốc đã uống trong hai ngày trước đó, axit folic mà phụ nữ mang thai nên uống.
Lê Sơ không muốn tranh cãi, ngoan ngoãn uống.
Cô nuốt một ngụm, ánh mắt bài xích nhìn Phó Tự Trì,'Phó tổng, bây giờ ngài có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với ngài." Phó Tự Trì cất điện thoại di động, tâm mắt dời lên, thờ ơ quét nhìn người trước mắt.
Ngửi thấy mùi cay trên quần áo cô, mi tâm khẽ nhíu lại,'Tối hôm qua em ăn cái gì?
Lê Sơ biết mùi vị trên người mình rất nặng, căn bản không giấu được mũi Phó Tự Trì, cô cũng không muốn giấu diếm/"Tối hôm qua cùng Tử Khâm ăn lẩu."
"Cô ấy không biết em mang thai, chính em cũng không biết sao?" Phó Tự Trì trầm giọng chất vấn, trong giọng nói có chút tức giận.
Người mang thai không thể đụng vào đồ ăn cay và dầu mỡ, những thứ này đều là thường thức cơ bản, bác sĩ cũng có dặn dò qua, Lê Sơ tự nhiên rõ ràng, cho nên cô mới lựa chọn nồi canh xương.
Nhưng cô cũng không muốn nói với Phó Tự Trì.
"Phó tổng, điều tôi muốn nói với ngài chính là chuyện mang thai."
Đối với cô mà nói, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Đứa nhỏ lớn lên từng ngày trong bụng cô, không thể tiếp tục kéo dài không giải quyết như vậy.
Lê Sơ nghiêng người nhìn bảo mẫu bận rộn phía sau, hạ giọng nói: "Chúng ta đến thư phòng được không? Sẽ không làm lỡ thời gian của ngài."
Ngón tay thon dài của Phó Tự Trì khẽ bấm hai cái lên màn hình điện thoại, buông hai chân đang xếp chồng lên nhau, đứng dậy đi đến thư phòng.
Lê Sơ thở dài một hơi, bước nhỏ đuổi theo.
Thư phòng đặt hướng nam, lại là cả mặt tường thủy tinh, ánh mặt trời so với bên ngoài càng thêm sáng chói mắt. Lê Sơ híp mắt thích ứng hồi lâu mới dịu lại được.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, khi xoay người lại thì bị Phó Tự Trì vây ở trước ngực, căn bản không thể động đậy.
Phó Tự Trì có vóc dáng cao, bởi vì quanh năm tập thể hình, cơ bắp cũng rất rắn chắc, lúc tới gần sẽ có cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt.
Sau lưng Lê Sơ dán vào cánh cửa, hai tay siết thành nắm đấm, từ từ ngước mắt lên nhìn Phó Tự Trì.
Trong đôi mắt thâm thúy kia lãnh đạm không nhìn thấy chút tình cảm nào, như là hạt châu lưu ly màu đen trân quý trong hộp bảo vật, đẹp thì đẹp nhưng chỉ là vật chết.
Đôi môi Phó Tự Trì khẽ nhếch, hơi thở ấm áp dâng lên gò má Lê Sơ//Muốn nói gì?"
Như là đánh má hồng, khuôn mặt trắng nõn của Lê Sơ hơi phiếm hồng.
Cô rũ mắt xuống, cố ý liếc mắt qua nơi khác.
Không đợi Lê Sơ mở miệng, tâm mắt Phó Tự Trì dừng trên bụng Lê Sơ, lạnh lùng nói: "Nếu muốn nói chuyện phá thai, vậy không cần nhắc lại nữa.
Tôi sẽ không đáp ứng.”
Sau khi sinh con ra, tôi tự nhiên sẽ cho em một danh phận, sẽ không để cho hai người chịu ủy khuất."
Lê Sơ mím môi, nhìn về phía người đàn ông cuồng vọng tự đại trước mắt,'Phó tổng chẳng lẽ không biết sao? Ở bên anh mà nói chính là ủy khuất.