Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172: Chương 172

Chương 172: Chương 172 Chương 172: Chương 172Chương 172: Chương 172

Trên đường trở về, không khí như bị ấn nút tạm dừng ngưng trệ.

Lê Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc thay đổi trong nháy mắt, trong mắt cái gì cũng không thể lưu lại.

Xe ở bãi đỗ xe ngầm quay xe, sau khi dừng hẳn, Lê Sơ cởi dây an toàn muốn xuống xe.

Cửa xe còn chưa mở, cô cũng không đẩy được cửa.

Lê Sơ dứt khoát dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, tăng thêm cảm giác an toàn cho mình.

Mùa xuân tháng ba trời rét, Lê Sơ bởi vì mang thai đặc biệt sợ lạnh, trong xe không bật hệ thống sưởi, mặc dù cô mặc áo khoác lông dày, tay chân cũng vẫn lạnh lẽo như cũ.

Lê Sơ không biết Phó Tự Trì có muốn dùng cách này để tra tấn cô hay không, nhưng cô tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin anh.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, Lê Sơ chỉ cảm thấy giống như đặt mình trong băng tuyết ngập trời, tuyết lớn bao phủ, tâm mắt đều bị mơ hồ.

Cơn buồn ngủ thổi tới, nhưng tay chân quá lạnh, lạnh đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ được.

Thân thể hơi run rẩy, cô cuộn tròn hai tay, đặt ở trước môi, thở ra một hơi ấm áp.

Nóng lạnh gặp nhau, trong nháy mắt ngưng tụ thành một mảnh sương trắng, nhiệt độ trên tay cũng chỉ duy trì vài giây, lập tức lại trở về lạnh thấu †im. Phó Tự Trì nhìn cô một cái, cởi khóa cửa xe, giọng trâm xuống: "Lên lầu."

Lê Sơ đã sớm không muốn ở trong xe nữa, nghe thấy anh nói, cô không chút do dự lập tức mở cửa xe đi xuống.

Thang máy dừng lại ở tâng 68, lúc đi vào căn hộ, bên trong không có một bóng người.

Ngay cả bảo mẫu cũng không có ở đây.

Lúc này cũng không phải lúc bảo mẫu nghỉ ngơi, có lẽ Phó Tự Trì cố ý để bảo mẫu về.

Người mẫu thay thế cô ấy cũng không có ở đây.

Lê Sơ có chút lo lắng,'Cô gái kia thế nào rồi?"

Ánh mắt Phó Tự Trì lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh lẽo: "Sao em không hỏi tôi thế nào?"

Lê Sơ mím môi, không nói gì nữa.

Cô đứng ở cửa chính, chân thay dép lê mềm mại, hệ thống sưởi trong phòng mở đủ, thân thể cũng dần dần ấm lại.

Cô nhìn Phó Tự Trì đi vào phòng khách, cho đến khi ngồi xuống sô pha, hai chân đan vào nhau, lười biếng dựa vào sô pha, hờ hững mở môi: "Lại đây."

Lê Sơ nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Nên tới dù sao cũng phải tới, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Bước đi chậm rãi chuyển đến phòng khách, cô vẫn duy trì khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì, không dám cách quá xa, càng không muốn cách quá gần.

Cô im lặng đứng, chờ Phó Tự Trì mở miệng. Phó Tự Trì quét mắt nhìn cô một cái, đôi mắt thâm thúy càng sâu thẳm, phảng phất như biển xanh sâu không thấy đáy, không cẩn thận sẽ bị hút vào.

"Cách xa như vậy, là sợ tôi ăn em sao?”

Lê Sơ mím môi, đến gần hai bước, chân bị bàn trà móc lên, cả người không thể khống chế ngã về phía trước.

Đau đớn trong dự đoán cũng không có đến, thay vào đó là một đôi tay mạnh mẽ có lực đỡ lấy thân thể của cô.

Nửa người Lê Sơ dựa vào Phó Tự Trì, trong mũi truyền tới một mùi tuyết tùng lạnh thấu xương, mùi vị không nồng, nhưng tính công kích rất mạnh.

Cô đỡ vai Phó Tự Trì, đứng vững, thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."

Không biết như thế nào, cô theo bản năng sờ sờ bụng, giống như là đang xác nhận đứa nhỏ không có việc gì.

Sau khi Lê Sơ ý thức được hành vi của mình, thân thể trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Cô rũ mắt, giấu đi cảm xúc của mình, nói: "Tôi có chút không thoải mái, có thể đi nghỉ ngơi một lát được không?”

Suy nghĩ trong đầu rất loạn, làm cho mặt mày cô ngưng tụ một mảnh phiên muộn.

Cô rõ ràng không muốn sinh đứa bé này, nhưng tại sao vừa rồi cô lại theo bản năng đi xác nhận đứa bé có an toàn không.

Nếu Phó Tự Trì không đỡ cô, cô có thể bị ngã, đứa bé sẽ không còn nữa.

Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng cô lại nổi lên đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment