Chương 174: Chương 174
Chương 174: Chương 174Chương 174: Chương 174
Từ Tử Khâm trong lòng nhận định anh và Phó Tự Trì là một loại người, tự nhiên đối với anh cũng không có sắc mặt tốt,'Tôi cũng không có người anh trai nào ngang ngược như anh.”
Thời Doanh cũng không tức giận, trong tay thưởng thức chìa khóa xe thể thao/A Tự là bạn của tôi, tôi giúp cậu ấy không phải là việc nên làm sao? Lê Sơ là bạn của em, em không phải cũng giúp cô ấy sao? Chúng ta chỉ là trận doanh khác nhau, mục đích đều giống nhau."
“Anh đây là cưỡng từ đoạt lý.
Từ Tử Khâm tức giận đến sắc mặt trắng bệch, căn bản không muốn nói chuyện với người này nữa.
Cô đi ra đường cái, chuẩn bị đón một chiếc taxi ở ven đường đến số 1 Giang Loan.
Thời Doanh kéo cô lại,'Em gái, tôi biết bây giờ em muốn đi cứu bạn em, nhưng tôi khuyên em không nên đi, em không đi, A Tự sẽ không làm gì cô ấy, em đi, ngược lại còn kích thích mâu thuẫn."
Anh thay đổi thần sắc cà lơ phất phơ, đứng thẳng lên/Tôi và A Tự từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không ai hiểu cậu ấy hơn tôi."
Từ Tử Khâm bị tức giận làm cho đầu óc choáng váng, giờ phút này nghe xong lời của anh mới tỉnh táo lại.
Cô hiện tại coi như là quá khứ, cũng là vô ích, huống hồ Giang Loan số 1 cũng không phải là nơi ai cũng có thể đi vào, không có chủ hộ đồng ý, chỉ sợ cô chỉ có thể đi lòng vòng trong đại sảnh, ngay cả thang máy cũng không lên được. Từ Tử Khâm nhìn về phía Thời Doanh, người đàn ông trước mắt một thân trang phục thoải mái, mày kiếm tinh anh, giống như nam chính bước ra từ phim thần tượng.
Mặc dù anh là bạn của Phó Tự Trì, nhưng cũng sẽ chân thành nói ra nguyên do, cô cảm thấy người này hình như cũng không tệ như vậy.
Từ Tử Khâm mím môi, gian nan mở miệng: “Anh có thể giúp Sơ Sơ hay không."
Thời Doanh nhướng mày đáp: "Việc này không có gì tốt để giúp, Lê Sơ hiện tại có con, A Tự khẳng định sẽ cưng chiều cô ấy, em căn bản không cần lo lắng cho cô ấy."
Từ Tử Khâm: "..."
Cô quả thực là mắt bị mù mới có thể cảm thấy anh không xấu như vậy.
Bạn bè của tên xấu xa nhất định cũng xấu xa y chang!
Đúng như Thời Doanh đã nói, Phó Tự Trì quả thật không làm gì Lê Sơ, thậm chí còn quan tâm vô hơn trước.
Nhưng với Lê Sơ mà nói, đây là gánh nặng.
Lê Sơ càng ngày càng không thích nói chuyện, cũng không muốn ra ngoài.
Thường ngồi trong phòng vẽ cả ngày.
Trong mắt đã hoàn toàn không còn ánh sáng, trống rỗng như một con búp bê điêu khắc.
Phó Tự Trì từ chối tất cả các bữa tiệc, mỗi tối đúng tám giờ về nhà ăn tối với Lê Sơ.
Lê Sơ mang thai ngược lại ốm nghén càng nghiêm trọng, ăn vài miếng trong dạ dày lập tức buồn nôn, thuốc bổ như nước chảy ăn từng ngày, ngược lại cô so với trước càng gây hơn một chút.
Cuối tháng ba, Lê Sơ mang thai cũng gần hai tháng, bụng vẫn bằng phẳng như trước, nhưng tinh thần càng ngày càng kém.
Từ Tử Khâm nhiều lân muốn đến thăm cô, nhưng Lê Sơ đều cự tuyệt.
Bộ dáng hiện tại này củ cô sẽ chỉ làm cho Tử Khâm lo lắng.
Mỗi ngày Lê Sơ đều nhắn tin cho Từ Tử Khâm, đây là thời điểm cô vui vẻ nhất trong một ngày.
Đâu tháng tư, thời tiết cũng ấm áp lên, buổi sáng Lê Sơ thức dậy đi tản bộ dưới lầu, vệ sĩ bên cạnh một tấc cũng không rời, Lê Sơ biết bọn họ cũng chỉ lấy tiền làm việc, cũng không làm khó bọn họ, chỉ coi như bọn họ không tồn tại.
Bảy giờ tối, Lê Sơ ngồi trong phòng vẽ tranh, nhấc bút lên nhưng không biết nên đặt bút như thế nào, trong đầu không có một chút linh cảm.
Cô liếc nhìn, thấy được bức tranh "Thiếu nữ ruộng lúa mạch" đặt ở trong góc, cô từng muốn tặng bức tranh này cho Phó Thế Xương tiên sinh, nhưng cuối cùng cũng không đưa ra ngoài.
Màu sắc ấm áp như vậy, bút pháp thoải mái, là tác phẩm hiện giờ cô căn bản là vẽ không ra.