Chương 177: Chương 177
Chương 177: Chương 177Chương 177: Chương 177
Nhưng lời này ở trong tai cô gái kia nghe được ngược lại giống như là nhục nhã, là khiêu khích, sắc mặt cô chợt biến, cô chỉ vào Lê Sơ tức giận mắng: "Cô tính là cái thá gì, tôi chính là tam tiểu thư Tống Nghiên của tập đoàn Tống thị, chỉ cần tôi một câu nói là có thể làm cho cô không sống được ở Lạc Thành."
"Tống tam tiểu thư muốn ai không sống nổi?"
Giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên.
Thân thể Tống Nghiên cứng đờ, hai mắt trừng lớn, giống như thấy lệ quỷ, sợ hãi căn bản không làm được bất cứ phản ứng qì.
Phó Tự Trì sải chân dài đi tới bên cạnh Lê Sơ, vóc dáng anh cao, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Tống Nghiên, lại hỏi một lần nữa: "Tống tam tiểu thư muốn người phụ nữ của tôi rời khỏi Lạc Thành sao?"
Giọng điệu lãnh đạm ung dung mang theo cảm giác uy hiếp cực lớn, ép Tống Nghiên không dám thở,'Không... Không phải... Tôi chỉ nói đùa, nói đùa thôi."
Phó Tự Trì nhướng mày, Đùa thôi, Tống tam tiểu thư cảm thấy buồn cười sao?"
Tống Nghiên đưa mắt nhìn Lê Sơ, cố gắng để cô ấy đứng ra nói hai câu.
Lê Sơ liếc mắt, coi như không nhìn thấy.
Lương thiện phải dùng cho người thiện, nhưng dùng cho kẻ ác thì nên tránh.
không cảm thấy mình có bản lĩnh đó có thể cảm hóa người xấu. Huống hồ, ác ý của Tống Nghiên đối với cô rõ ràng như vậy.
Phó Tự Trì nhíu mày nhìn Tống Nghiên, lạnh lùng mở miệng: "Trở về nói với cha của cô, việc đàm phán hợp tác lần trước có lẽ nên suy nghĩ lại xem có thích hợp hay không.”
Tống Nghiên hoàn toàn luống cuống, nếu như bởi vì cô mà quấy rối hợp tác, cha sẽ càng thêm không thích cô, nguyên bản ở nhà cô cũng không được coi trọng, lần này chỉ sợ là hoàn toàn không trở mình được.
"Phó tổng, tôi... tôi biết sai rồi, xin ngài đừng hủy bỏ hợp tác."
Tống Nghiên thấy Phó Tự Trì thờ ơ, lại đưa mắt nhìn Lê Sơ/Lê tiểu thư, không đúng, vừa rồi tôi nên nói chuyện với cô như vậy, tôi thật sự biết sai rồi, cô giúp tôi đi."
Tống Nghiên tiến lên cầm tay Lê Sơ, khẩn cầu lần nữa: "Vừa rồi tôi thật sự không có ý gì, xin cô tha thứ cho tôi, nhà chúng ta không thể mất đi lần hợp tác này, van cầu cô."
Lê Sơ rút bàn tay bị cô nắm lại, trong mắt không có một chút cảm xúc, lạnh nhạt như đầm nước đọng,Xin lỗi, đây là quyết định của anh ấy, tôi không có quyên can thiệp."
Chuyện của Phó Tự Trì không liên quan đến cô, cô cũng không muốn can thiệp.
Diễn trò khôi hài như vậy, tất cả ánh mắt trong tiệc rượu đều tập trung lại đây.
Những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu phức tạp kia cực kỳ giống nham thạch nóng bỏng, lúc rơi vào người Lê Sơ làm cô phát đau.
Cô cũng không thích trường hợp như vậy, cũng không muốn trở thành đối tượng bị chú ý. Lê Sơ đi đến ban công, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, ánh trăng trong suốt cao ngạo, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trên vai đột nhiên trâm xuống, rất nhanh lập tức có giọng nói trâm thấp truyền vào bên tai: "Trời lạnh, cẩn thận thân thể."
Lê Sơ không nhìn anh, chỉ khép lại áo khoác tây trang, nhẹ giọng nói: "Em muốn ở một mình một lát."
Phó Tự Trì ngồi trên sô pha, đôi chân dài đan vào nhau, nhưng cả người không hề thả lỏng, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào người ở ban công.
Thời Doanh tới muộn, thấy Phó Tự Trì một mình thưởng thức rượu, trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh anh/Tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ không đến chứ?"
Từ sau khi tới bệnh viện, Thời Doanh cũng không gặp lại Phó Tự Trì.
Thời Doanh cầm một ly rượu trên khay bồi bàn, uống hai ngụm, vị lạnh thấu xương tàn sát bừa bãi trong môi lưỡi, theo tâm mắt Phó Tự Trì nhìn qua, Thời Doanh thấy được người phụ nữ đứng trên ban công.
"Sao cậu lại mang cô ấy tới đây?" Tay Thời Doanh run lên, rượu trong ly thiếu chút nữa rơi ra.
Mang Lê Sơ đến tiệc rượu, không khác gì công bố thân phận của Lê Sơ.