Chương 178: Chương 178
Chương 178: Chương 178Chương 178: Chương 178
Đương nhiên Thời Doanh biết tâm tư của Phó Tự Trì đối với Lê Sơ, nhưng anh cũng có thể nhìn ra Lê Sơ không hề quan tâm đến Phó Tự Trì.
Buộc chặt như vậy, cũng là oan nghiệt.
Nếu anh biết sớm hơn còn có thể khuyên nhủ, nhưng bây giờ Lê Sơ đã có con của Phó Tự Trì, tất cả đều không còn đường quay lại.
Phó Tự Trì không thể buông tay.
Thời Doanh thở dài một tiếng: "A Tự, cậu và Lê Sơ cũng không thể lúc nào cũng như vậy, hai người thẳng thắn nói chuyện một chút, Lê Sơ cũng không phải người không nói đạo lý, cô ấy sẽ hiểu tâm ý của cậu."
"Hiểu chưa?"
Phó Tự Trì cười lạnh một tiếng, đôi mắt càng thâm trầm.
Trong lòng Lê Sơ cũng chỉ có Hạ Minh Châu, trong lòng lúc nào cũng nghĩ muốn rời khỏi anh, cho dù hiểu, cũng chỉ làm bộ như không hiểu.
Nhưng anh sẽ không để Lê Sơ rời đi.
Tiệc rượu qua đi, Lê Sơ lại trở vê cuộc sống bình thường.
Bụng từ từ lộ ra, đến cuối tháng tư đã có độ cong nho nhỏ.
Phản ứng mang thai giảm đi rất nhiều, nhưng tinh thân càng ngày càng kém, ban ngày lập tức nhốt mình trong phòng vẽ tranh, buổi tối cùng Phó Tự Trì nằm trên một cái giường nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Đến một hai giờ sáng, sau khi Phó Tự Trì ngủ say, Lê Sơ lập tức vén chăn xuống giường, ngồi trên sô pha vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn bên ngoài nhà cao tầng san sát, đèn đuốc sáng trưng.
Đồng hồ sinh học của Phó Tự Trì vô cùng đúng giờ, bảy giờ sáng mỗi ngày thức dậy, Lê Sơ sẽ nằm về giả bộ ngủ trước đó.
Đâu tháng 6, Lê Sơ tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Từ Tử Khâm hẹn trước muốn tới đón Lê Sơ đến trường học, sáng sớm đã đến số 1 Giang Loan.
Bảo mẫu mở cửa, Từ Tử Khâm vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Phó Tự Trì chậm rãi ăn điểm tâm ở phòng ăn, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Cô nín thở, nhỏ giọng hỏi bảo mẫu bên cạnh: "Sơ Sơ đâu?
Bảo mẫu cầm dép lê thay cho cô, Lê tiểu thư còn ở trong phòng ngủ."
Từ Tử Khâm thay giày xong vội vàng đi về hướng bảo mẫu chỉ,'Tôi đi thăm cô ấy."
Lúc đi ngang qua phòng ăn, Từ Tử Khâm thậm chí lười nhìn Phó Tự Trì, cô sợ mình không kiềm chế được, trực tiếp vỗ dép lê lên mặt anh.
Trong phòng ngủ, Lê Sơ đang trang điểm, làn da của cô vốn trắng nõn, bởi vì khí sắc không tốt lại càng tái nhợt, đôi môi no đủ cũng không có một tia huyết sắc.
Chọn son môi màu hạt đậu, bôi một lớp mỏng, khí sắc thoáng cái tăng lên rất nhiều.
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lê Sơ xoay người nói: "Vào đi."
Từ Tử Khâm vừa tiến đến lập tức nhào tới bên người Lê Sơ, gắt gao ôm cô, Sơ Sơ, cũng đã lâu mình không gặp cậu, tại sao cậu lại thế này, Phó Cẩu có khi dễ cậu hay không?” Từ khi chia tay ở bệnh viện, Từ Tử Khâm chưa từng gặp lại Lê Sơ, cô đã đề cập rất nhiều lần muốn đến thăm Lê Sơ nhưng đều bị từ chối, Từ Tử Khâm chỉ tưởng là ý của Phó Tự Trì, tức giận mắng Phó Tự Trì một lần.
Cô quan sát Lê Sơ từ đầu tới cuối, thấy cô không bị tổn hại gì mới thoáng yên tâm,'Mình đoán anh ta cũng không dám ra tay với phụ nữ có thai."
Sơ mặc áo ngủ tơ tằm, vải vóc dán lên người cô, phác họa độ cong dưới bụng nhô lên.
Từ Tử Khâm nhìn chằm chằm bụng Lê Sơ, thần sắc phức tạp, Sơ Sơ..."
Tính toán thời gian, đứa nhỏ này cũng đã hơn bốn tháng, đã qua thời gian phá thai tốt nhất, nếu như lại đi làm giải phẫu, đối với thân thể của mẹ cũng có thương tổn rất lớn.
Lê Sơ xoa bụng, ý đồ che khuất”"Tử Khâm, cậu ngồi một lát, mình thay quần áo."
Từ Tử Khâm thu hồi ánh mắt, đi tới hướng sô phaỪm, Sơ Sơ cậu chậm một chút, mình không sốt ruột."
Lê Sơ cười nhạt, chọn một bộ quần áo rộng thùng thình trong tủ đồ đạc.
Bụng của cô vẫn chưa quá rõ ràng, mặc quần áo rộng thùng thình một chút là có thể che khuất.