Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Chương 179

Chương 179: Chương 179 Chương 179: Chương 179Chương 179: Chương 179

Vào phòng tắm thay quần áo xong, Lê Sơ đi ra.

Từ Tử Khâm đứng dậy chạy về phía cô, nhìn thân hình cô vẫn gây yếu như trước, nhịn không được nhíu mày,Anh ta có phải không không chăm sóc cậu cẩn thận hay không, không bổ sung dinh dưỡng cho cậu?"

Mang thai hơn bốn tháng, thân thể Lê Sơ lại đơn bạc như tờ giấy, gió thổi một cái là có thể thổi ngã.

Từ Tử Khâm chưa từng tiếp xúc với phụ nữ có thai, nhưng cô gặp qua không ít, những cô gái mang thai kia người nào người nấy không phải châu viên ngọc nhuận, căn bản cũng không có ai gây giống như Lê Sơ.

Lê Sơ lôi kéo Từ Tử Khâm, nhẹ nhàng lắc đầu "Không có, mình rất tốt."

Phó Tự Trì không bạc đãi cô.

Bảo mẫu mỗi ngày thay đổi đa dạng làm thức ăn dinh dưỡng cho cô, thuốc bổ cao cấp cũng chưa bao giờ ngừng, nhưng vào trong người cô chính là không có tác dụng.

Trong lòng Lê Sơ hiểu rõ, đây là tâm bệnh của cô, uống nhiều thuốc bổ hơn nữa cũng vô dụng.

Dù sao cứ chịu đựng từng ngày như vậy đi.

Thống khổ khó chịu hơn nữa, cuộc sống cũng luôn phải trôi qua.

Ban đêm lúc ngủ không được, Lê Sơ cũng nghĩ tới việc kết thúc hết mọi chuyện, nhưng cô nhớ tới cha mẹ ở thị trấn Văn Đức, nhớ tới Tử Khâm, nghĩ tới... Hạ Minh Châu, ý niệm quanh quẩn ở trong lòng cô lập tức tiêu tán mà đi. Mạng này của cô cũng không phải tất cả đều là của cô.

Lê Sơ phải sống vì những người quan tâm đến cô nữa.

Từ Tử Khâm bán tín bán nghi, dưới sự xô đẩy của Lê Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, cô vừa đi vừa nói: "Hôm nay tốt nghiệp, trong trường nhiều người, cậu cẩn thận một chút, chờ bên mình chụp ảnh chung xong sẽ đi tìm cậu."

Hai người đi tới phòng khách, nhìn thấy người đàn ông đứng ở dưới đèn pha lê.

Từ Tử Khâm ngậm miệng lại, hung hăng trừng mắt liếc Phó Tự Trì một cái, trong lòng lại mắng anh một lần.

Lê Sơ nhàn nhạt dời ánh mắt, nhìn về phía bảo mẫu bận rộn trong phòng bếp, Dì, không cần làm bữa sáng cho con, con và Tử Khâm ra ngoài ăn.

Bảo mẫu lau lau hai tay ẩm ướt, từ trong phòng bếp đi ra, khó xử nói: "Lê tiểu thư, bữa sáng đã làm xong, tiên sinh cố ý phân phó làm sủi cảo hấp cô thích ăn."

Sau khi Lê Sơ mang thai thay đổi khẩu vị, chỉ thích ăn sủi cảo tôm bóc vỏ, dù ăn mỗi ngày cũng không ngấy.

Lần trước đi khám thai bác sĩ bảo cô ăn ít tôm một chút, bổ sung protein quá nhiều dễ gây chứng khó tiêu, Phó Tự Trì bảo bảo mẫu không làm sủi cảo tôm bóc vỏ nữa.

Đến bây giờ kém không nhiều lắm đã nửa tháng không ăn qua, nhưng cũng không có nhớ nhung như vậy.

Lê Sơ mím môi: "Để đó đi, tối nay con về ăn."

Bảo mẫu lặng lẽ nhìn Phó Tự Trì, muốn có câu trả lời.

Phó Tự Trì khẽ hất cằm, xem như đồng ý với lời Lê Sơ nói. Bảo mẫu lập tức đáp lại: "Được, tôi để tủ lạnh trước."

Từ Khâm một giây cũng không muốn ở lại đây nữa, chỉ cần ở cùng một không gian với Phó Tự Trì, cô đều vô cùng khó chịu,'Sơ Sơ, chúng ta đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp lễ tốt nghiệp."

Lễ tốt nghiệp phải tới mười giờ sáng mới cử hành, còn phải cử hành nghi thức trao giải, cho dù các cô kẹt xe một hai giờ trên đường cũng vẫn kịp như thường.

Đây chẳng qua chỉ là một cái cớ của Từ Tử Khâm mà thôi.

Lê Sơ hiểu ý Từ Tử Khâm, cũng ngầm thừa nhận lời của cô, cô giương mắt nhìn Phó Tự Trì, thản nhiên nói: "Em và Tử Khâm đi trước."

"Chờ một chút." Phó Tự Trì dừng bước chân các cô, Anh đưa em qua."

Lê Sơ dừng bước, một sợi tóc rủ xuống, vừa vặn che khuất ánh mắt cô: "Không cần, chúng ta bắt xe là được rồi."

Từ Tử Khâm cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, tôi đã gọi xe chuyên dụng, lúc này phỏng chừng đã đến dưới lầu rồi."

Từ Tử Khâm căn bản không gọi xe chuyên dụng, nhưng cô lại càng không muốn ngồi xe Phó Tự Trì, nói dối đến mắt cũng không chớp một cái.
Bình Luận (0)
Comment