Chương 180: Chương 180
Chương 180: Chương 180Chương 180: Chương 180
"Vậy hủy đơn đặt xe đi."
Phó Tự Trì bước chân dài, đi tới cửa ra vào thay giày da.
Ngữ khí của anh cường thế, không cho người ta chút đường cự tuyệt.
Xoay người nhìn lướt qua hai người bất động, môi mỏng khẽ mở: "Còn không đi? Không phải không còn kịp rồi sao?"
Từ Tử Khâm thấy bộ dáng ra lệnh này của anh thì lập tức tức giận, nắm đấm đã nắm lên.
Lê Sơ gắt gao nắm chặt cánh tay Từ Tử Khâm, không cho cô và Phó Tự Trì xung đột.
Từ Tử Khâm vào văn phòng luật thực tập hơn nửa năm, hai tháng trước vừa mới chuyển lên chính thức, chính thức trở thành luật sư, Lê Sơ lo lắng cô chọc tới Phó Tự Trì sẽ mất việc.
Lần trước từ tiệc rượu trở về, biết bữa tiệc tư nhân kia chỉ có nhân vật nổi tiếng của Lạc Thành mới có thể tham gia, Lê Sơ lập tức hiểu được tầng trên của bọn họ là chung, muốn cho một nhân viên nhỏ không còn chỗ đứng quá đơn giản, so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn nhiều.
Lê Sơ thở ra một hơi, đáp lại: "Lập tức tới ngay."
Lê Sơ bước về phía trước hai bước, thấy Từ Tử Khâm không nhúc nhích, khuyên giải nói: "Tử Khâm, đi thôi."
Từ Tử Khâm hiểu được bạn tốt khó xử, chỉ là trong lòng cô nuốt không trôi cục tức này.
Cô biết Phó Tự Trì quyên thế ngập trời, không phải là nhân vật mà loại lâu la nhỏ bé như các cô có thể lay động.
Từ Tử Khâm cũng từng uyển chuyển hỏi Lê Sơ, có phải bị Phó Tự Trì ép buộc mới mang thai hay không, nhưng lại bị Lê Sơ phủ nhận.
Lê Sơ chỉ nói là vì trả hết năm trăm vạn tiên nợ trong nhà, tự nguyện định ra quan hệ như vậy với Phó Tự Trì.
Loại tình huống này cho dù là áp dụng pháp luật cũng không có bất kỳ tác dụng 9ì.
Các cô quả thật không làm gì được anh. ...
Lên xe, Lê Sơ tự giác ngồi ở ghế lái phụ.
Phó Tự Trì không thích làm tài xế cho người khác, cô đương nhiên không thể ngồi cùng Tử Khâm ở ghế sau.
Xe chạy hơn nửa giờ thì dừng ở cổng đại học Lạc Thành.
Chiếc xe sang trọng như vậy vừa xuất hiện chính là tâm điểm chú ý của mọi người, Lê Sơ mang theo ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người, từ trong xe bước xuống.
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng Phó Tự Trì trâm thấp truyền ra: "Sau khi kết thúc thì nhắn tin cho anh, anh tới đón em."
Lê Sơ muốn nói không cần, lời đến bên miệng vẫn nuốt xuống.
Không cần phải tranh cãi vô ích với anh.
Bóng dáng Lê Sơ biến mất trong sân trường, Phó Tự Trì mới khởi động xe rời đi.
Lễ tốt nghiệp gần kết thúc, nghe MC nhắc tới trường học cố ý chọn sinh viên tốt nghiệp ưu tú trở về chia sẻ kinh nghiệm, tim Lê Sơ đột nhiên đập loạn một cái.
Cho đến khi cô nhìn thấy Hạ Minh Châu, thân thể căng thẳng trong nháy mắt buông lỏng, xụi lơ trên ghế.
Lê Sơ căn bản không nghe thấy anh đang nói gì, cô chỉ cảm thấy hoảng hốt, lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, cô lập tức khéo léo từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của bạn học, cuống quýt rời khỏi hội trường.
Lúc xuống lầu chuông di động chợt vang lên, cô cả kinh thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang.
May mắn người phía sau đúng lúc đỡ cô một phen.
Lê Sơ đứng vững gót chân, xoay người muốn cảm ơn người phía sau.
Cô đứng ở bậc thang thấp hơn, nhất định phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ dung mạo đối phương.
Giương mắt ngưng tụ, gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Vẻ mặt Lê Sơ ngưng trệ trong chớp mắt, lẩm bẩm nói: "Minh Châu."
Giọng cô rất nhẹ, gần như bị đám đông ồn ào chôn vùi.
Ý thức được mình không nên thân mật gọi anh như vậy, Lê Sơ nuốt khô cổ họng, nghẹn ngào một tiếng:
"Cảm ơn học trưởng."
Hạ Minh Châu mím môi, thu hồi bàn tay đang đỡ cánh tay Lê Sơ, mất tự nhiên rủ xuống hai bên thân thể, anh ẩn nhẫn rung động trong lòng, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Lê Sơ không dám nhìn ánh mắt Hạ Minh Châu, chỉ cúi thấp đầu khẽ cắn môi trả lời một câu: "Không sao."