Chương 194: Chương 194
Chương 194: Chương 194Chương 194: Chương 194
Lê Sơ không cưỡng cầu nữa.
Sau khi đứa bé ra đời, cô sẽ trở về, tính toán ngày tháng, chẳng qua cũng là thời gian mấy tháng nữa.
Mặc kệ Phó Tự Trì có đồng ý hay không, cô đều phải trở về.
Từ lúc sinh con, cô không còn nợ anh nữa.
Đầu tháng chín, Lê Sơ mang thai tám tháng, chân sưng phù, đi lại cũng không tiện.
Phó Tự Trì từ chối tất cả các cuộc xã giao buổi tối, mỗi ngày đúng giờ tan tầm trở về cùng cô, giúp cô mát xa chân, dỗ cô uống thuốc bổ.
Thời gian ở chung càng dài, Lê Sơ lại càng muốn nhanh chóng rời đi.
Thời gian lâm bồn đến gần, Lê Sơ ngoại trừ chờ đợi, trong lòng cảm giác không nỡ cũng ngày càng nhiều.
Cha đã qua đời, trên đời này cô cũng chỉ còn mẹ là người thân duy nhất huyết mạch tương liên, sau khi sinh ra đứa nhỏ, cô lại có thêm một người thân nữa.
Không phải không muốn mang theo đứa nhỏ trở về thị trấn Văn Đức, nhưng cô cũng biết mình không làm được.
Ngay cả bản thân cô rời đi cũng khó khăn như vậy, càng không nói đến việc mang theo con của Phó Tự Trì.
Chỉ là sau khi rời đi, có lẽ cả đời này cô cũng không thể gặp lại đứa bé mà cô sinh ra. ...
Ngày cuối cùng của tháng chín, Lê Sơ nhận được wechat của Trình Hi Vi. Từ buổi lễ tốt nghiệp thoảng gặp mặt vội vàng trên sân khấu, Lê Sơ cũng không gặp lại cô ấy, cũng không có liên lạc gì với nhau.
Cô rất sợ mình liên lụy Trình Hi Vi.
Lần trước Trình Hi Vi giúp cô, Phó Tự Trì chấm dứt hợp tác với Trình gia, một bài học nho nhỏ đối với Trình gia mà nói không có tổn thất bao nhiêu, nhưng Lê Sơ hiểu, đây là lời cảnh cáo của Phó Tự Trì. Nếu Trình Hi Vi tiếp tục nhúng tay vào chuyện của cô, cái giá phải trả sẽ càng thảm khốc hơn.
Lê Sơ không dám liên lạc với Trình Hi Vi nữa, mà đối phương cũng chưa từng gửi tin nhắn cho cô, họ giống như chưa bao giờ quen biết nhau, đều tự trải qua cuộc sống của mình.
Nhìn thấy tin nhắn Trình Hi Vi gửi tới trên wechat khiến Lê Sơ có chút ngoài ý muốn, nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng khủng hoảng không có lý do.
Thật giống như có tin dữ sắp đến.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mở hộp tin nhắn.
Trình Hi Vi: [ Hạ Minh Châu hiện tại rất không tốt. ]
Ngay sau đó Trình Hi Vi lại gửi một tin nhắn: "Sau buổi lễ tốt nghiệp anh ấy không gượng dậy nổi, tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy hai lần, mỗi lần anh ấy đều say như chết, gần đây tôi đã không liên lạc được với anh ấy."
Lê Sơ ngẩn ra, đầu ngón tay không khống chế được run rẩy.
Ngày cô và Phó Tự Trì thành lập khế ước, cô biết sẽ có ngày Hạ Minh Châu biết được, chuyện sớm đoán trước vẫn khiến cô trở tay không kịp.
Cô không dám nghĩ Hạ Minh Châu sẽ sụp đổ đến mức nào.
Từ buổi lễ tốt nghiệp trở về, trong mộng cô vô số lần mơ thấy ánh mắt thất vọng của Hạ Minh Châu, ánh mắt đó cô thấy một lần thì đau lòng một lần, giống như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức từ đầu đến chân cô không có chỗ nào không cứng ngắc.
Nhưng cô lại không làm được gì.
Cô còn chưa kịp trả lời, trên màn hình lại nhảy ra một tin nhắn: [ Lê Sơ, em có thể đi gặp anh ấy không? ]
Cô không thể gặp anh, không thể giải thích, thậm chí không thể gửi cho anh một tin nhắn, chỉ có đủ trâm mặc, mới là bảo vệ tốt nhất cho anh.
Lê Sơ cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay đặt trên màn hình, hồi lâu sau mới nói một câu,'Xin lỗi, em không thể đi gặp anh ấy.
Chỉ có không đi gặp anh, Phó Tự Trì mới không làm tổn thương anh, anh mới có thể tiếp tục tỏa sáng trên sự nghiệp mà mình yêu thích.
Cô không thể hủy hoại anh.
Trình Hi Vi hiểu Lê Sơ khó xử, không tiếp tục bức bách.
Tháng 9 năm ngoái, cô được mời tham gia tiệc đính hôn của họ, chỉ trong vòng một năm, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, mọi thứ đều thay đổi.