Chương 195: Chương 195
Chương 195: Chương 195Chương 195: Chương 195
Lê Sơ đã mang thai tám tháng, không lâu nữa sẽ lâm bồn, Trình Hi Vi trâm mặc một lát, gửi tin nhắn ra ngoài, [ Lê Sơ, chăm sóc tốt bản thân. ]
[ Cảm ơn, cũng nhờ chị... quan tâm anh ấy. | Một câu thiếu chữ, bên trong cất giấu tâm ý không dám biểu lộ của Lê Sơ.
Trình Hi Vi: [ Tôi sẽ, em yên tâm. ]
Trình Hi Vi không liên lạc được với Hạ Minh Châu, lo lắng anh sẽ gặp chuyện không may, lập tức gác lại việc vặt trong tay, lái xe đi tới Khoa Học Kỹ Thuật Sô.
Đợi ở quầy lễ tân một hồi, mới được thông báo Hạ Minh Châu xin nghỉ nửa tháng.
Mấy năm sau khi tốt nghiệp, cô và Hạ Minh Châu tiếp xúc rất ít, nhưng cô thường nghe người trong lớp nói Hạ Minh Châu làm việc liều mạng, cũng không xin nghỉ.
Lúc này đây, anh lại xin nghỉ dài như vậy.
Trình Hi Vi biết rõ Hạ Minh Châu sụp đổ đến mức nào, nhưng tất cả đều đã thành kết cục đã định, có hối hận cũng không làm nên chuyện gì.
Nghe được chỗ ở của Hạ Minh Châu, Trình Hi Vi lập tức chạy tới.
Ấn chuông ba lần cũng không có người mở cửa.
Cho đến khi trong cửa truyền đến một trận động tĩnh đồ vật rơi xuống, Trình Hi Vi xác nhận Hạ Minh Châu trốn ở nhà.
Trình Hi Vi dùng sức gõ cửa vài cái, khiến cho người trong cửa chú ý, cô cao giọng hô: "Hạ Minh Châu, bộ dáng muốn chết không sống này của anh thật sự khó coi, nếu trong lòng anh thật sự không bỏ được Lê Sơ, anh nên sống thật tốt, sống tốt hơn bất cứ ai, như vậy mới không phụ những gì Lê Sơ đã trả giá cho anh."
Tiếng động trong cửa ngừng lại, nhưng Trình Hi Vi không dừng lại: "Cô ấy sẽ biến thành như bây giờ, tất cả đều là bởi vì anh quá mức yếu đuối vô năng, anh chẳng những không nghĩ lại không cố gắng, ngược lại còn tùy ý rơi vào vực sâu, bộ dáng này của anh, vĩnh viễn cũng không giúp được Lê Sơ”"
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Trình Hi Vi không để ý đến hình tượng như vậy, cao giọng trách cứ người trốn trong phòng.
Cô là con gái Trình gia, đeo trên lưng vinh nhục của Trình gia, từ nhỏ đã được giáo dục phải làm danh môn thục nữ, nói chuyện làm việc đều phải nghiêm cẩn, cô cực kỳ chán ghét trạng thái như vậy. Vì thế khi học nghiên cứu sinh yêu Hạ Minh Châu, gông xiềng giam cầm trong lòng cô bị cô xé rách, không để ý ánh mắt người bên ngoài oanh oanh liệt liệt theo đuổi người mình yêu.
Cho dù Hạ Minh Châu chưa bao giờ thích cô, cô cũng không hối hận.
Đó là tự do cô chưa từng có, thật giống như cả người từ trong vũng bùn thoát ra, cô cũng không biết, hóa ra không khí bên ngoài vũng bùn lại trong lành như thế.
Hôm nay, cô cũng như vậy, không hối hận vì lời mà chính mình nói ra.
Cô cũng không biết mình có thể mắng tỉnh Hạ Minh Châu hay không, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, cô đều phải làm.
Đây cũng không chỉ là vì Hạ Minh Châu, cũng là vì Lê Sơ, càng là vì chính cô. Cô không thể nhìn người mình từng thích đắm chìm trong đau khổ.
Trong cửa yên tĩnh đến thâm trầm, giống như đêm tối dài dằng dặc vô tận, chỉ có không khí chậm rãi lưu động mang theo tiếng gió trang nghiêm.
Trình Hi Vi lui ra sau một bước, cảm xúc đè nén trong lòng ngực dần dân nguội lạnh.
Cô rũ mắt xuống, thở dài một hơi, như là muốn thổ lộ ra tất cả ưu tư chôn ở trong lòng.
Theo một tiếng vang nặng nề, cánh cửa đóng chặt chậm rãi mở ra.
Trình Hi Vi ngước mắt nhìn lại.
Bóng người uể oải đập vào mắt cô.
Một tuần sau, Lê Sơ ngủ trưa tỉnh lại, trên khuôn mặt tái nhợt không có một tia hông nhuận.
Sau khi ăn trưa trong lòng chợt lên chợt xuống không yên ổn được, lúc ngủ trưa lại càng là ác mộng quấn thân, đến cuối cùng cô hoàn toàn bị đánh thức.
Dùng nước nóng lau mặt, hơi nóng dâng lên trên mặt cô, làm cho sắc mặt cô càng tái nhợt.