Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Chương 196

Chương 196: Chương 196 Chương 196: Chương 196Chương 196: Chương 196

Từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, giống như đã hẹn trước, chuông cửa đúng lúc vang lên.

Bảo mẫu vội vàng đi mở cửa.

Lê Sơ đi đến phòng khách, lập tức thấy một bóng dáng xinh đẹp vượt qua cô chạy như bay đến.

"Sơ Sơ, mình rất nhớ cậu."

Từ Tử Khâm nhẹ nhàng ôm Lê Sơ một cái, như là sợ làm bị thương Lê Sơ, tuyệt đối không dám dùng sức, rất nhanh thì tự động kéo ra khoảng cách.

Từ Tử Khâm đánh giá bụng Lê Sơ, trong mắt mơ hồ lo lắng,'Bụng đã lớn như vậy, cục cưng có phải sắp ra đời hay không?"

Lê Sơ gật đầu nhẹ giọng trả lời: "Ừm, ngày sinh dự tính là ngày 26 tháng sau.'

Từ Tử Khâm nhìn ra được tinh thần Lê Sơ không tốt lắm, đỡ cô đến sô pha ngồi xuống, 'Sơ Sơ, bảo bảo được đặt tên chưa?"

Từ Tử Khâm tuy ghét Phó Tự Trì, nhưng đứa bé này cũng là con của Lê Sơ, cho dù có huyết mạch của Phó Tự Trì, cô cũng sẽ yêu thương như vậy.

Lê Sơ thất thần, không nghe thấy Từ Tử Khâm nói.

Từ Tử Khâm nghiêng mặt, thấy Lê Sơ hai mắt thất thần, gọi hai tiếng: "Sơ Sơ, Sơ Sơ."

Lê Sơ chớp chớp mắt, kịp phản ứng: "Sao vậy?"

"Mình vừa rồi nói bảo bảo được đặt tên chưa?" Từ Tử Khâm lại lặp lại một lần.

"Vẫn chưa."

Cô và Phó Tự Trì không ai nhắc đến, cứ như vậy ngâm thừa nhận không đi tìm hiểu giới tính của đứa bé.

Dù cho bé con sinh ra là nam hay nữ, cô đều không có cách nào làm bạn với con.

Trong khoảng thời gian này, cô tận lực làm cho lực chú ý của mình từ trên người đứa bé trong bụng dời đi, chỉ có như vậy, lúc cô rời đi mới có thể hạ quyết tâm.

Từ Tử Khâm thấy vẻ mặt Lê Sơ bất mãn, cười đề nghị: 'Không bằng đặt nhũ danh cho cục cưng đi, nhũ danh của cục cưng bây giờ đều đặc biệt đáng yêu, cái gì mà nho nhỏ, anh đào nhỏ, vừa nghe liền đáng yêu đến mức làm cho người ta hòa tan.

Lê Sơ bất đắc dĩ bác bỏ ý nhỏ của Từ Tử Khâm, thản nhiên nói: "Chờ đứa nhỏ sinh ra rồi đặt đi."

Đặt tên chính là giao đi tình cảm của mình, cô nhất định đều phải rời đi, tên này không nên do cô đặt, tình yêu là điểm yếu, cũng là gông xiềng.

Cô không thể để mình yêu đứa nhỏ trong bụng, bởi vì một khi dứt bỏ không xong, cũng chỉ có thể cả đời bị nhốt ở chỗ này, vĩnh viễn cũng trốn không thoát.

Từ Tử Khâm không kiên trì nữa.

Không biết như thế nào, cô cảm giác được Lê Sơ đối với đứa nhỏ giống như có một chút mâu thuẫn.

Có lẽ cô thật sự ghét Phó Tự Trì, ngay cả con của anh cũng không thích. Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Tử Khâm lập tức dâng lên tư vị khó chịu.

Bạn tốt Lê Sơ của cô vốn nên ở bên người mình yêu, có cuộc sống hạnh phúc.

Mà không phải giống như bây giờ, bất đắc dĩ ở cùng một chỗ với người mình không yêu, còn muốn sinh hạ đứa bé của đối phương.

Từ Tử Khâm rất muốn giúp Lê Sơ rời khỏi nơi này, nhưng cô cũng biết chỉ dựa vào chính cô là căn bản làm không được.

Từ Tử Khâm mím môi, cô luôn luôn có thể ăn nói khéo léo lại không biết nên mở miệng nói cái gì.

Từ Tử Khâm bồi Lê một buổi chiều, thẳng đến khi sắc trời dần tối, cô mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lê Sơ đỡ cái bụng nặng nề, đưa Từ Tử Khâm đến cửa, do dự liên tục, cô vẫn không nhịn được mở miệng: "Tử Khâm, nếu như có thể, xin cậu giúp mình hỏi Hạ... Tình hình gần đây của học trưởng, Trình học tỷ nói anh ấy rất không tốt, mình..."

Rất lo lắng.

Cô không thể nói hai chữ lo lắng ra khỏi miệng.

Với thân phận hiện tại của cô căn bản không có tư cách lo lắng cho Hạ Minh Châu, lại càng không nên lo lắng.

Nếu không biết tình trạng của Hạ Minh Châu, cô căn bản không thể an tâm.

Một tuần nay, cô cả ngày lo sợ bất an, ác mộng liên tục, nhắm mắt lại chính là bộ dáng thống khổ uể oải của Hạ Minh Châu.

Trong mộng, vô số lần muốn nói chuyện với anh, nhưng làm thế nào cũng không phát ra âm thanh, cô chỉ có thể vô lực nhìn đối phương càng chạy càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tâm mắt của cô.
Bình Luận (0)
Comment