Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199: Chương 199

Chương 199: Chương 199 Chương 199: Chương 199Chương 199: Chương 199

Cô đã lâu không gặp anh, không biết anh có chăm sóc tốt cho mình hay không, béo hay gầy.

Tiếng bước chân dừng lại ở bên kia cửa, nhưng cửa lại chậm chạp không mở ra.

Lê Sơ nhìn đôi mắt mèo nho nhỏ trên cửa, mím đôi môi khô khốc, ánh mắt cũng tối sâm lại.

Thời gian như bị dừng lại, không ai nhúc nhích.

Thật lâu sau, theo một tiếng động, cửa lên tiếng mở ra.

Lê Sơ ngẩng đầu nhìn người trong khe cửa.

Người trong mộng cô gặp qua vô số lần, rốt cuộc tại giờ khắc này cũng chân thật hiện ra, cùng với bóng hình trong đầu cô chồng lên nhau.

Tóc của anh hình như dài ra một chút, đều sắp che kín lỗ tai.

Mặt mày cũng có chút tiều tụy.

Cô muốn hỏi anh trong khoảng thời gian này có khỏe không, nhưng khi mở miệng lại chỉ nói: 'Em có thể vào không?”

Hạ Minh Châu hoàn toàn mở cửa, nghiêng người nhường chỗ, Vào đi."

Trong nháy mắt Lê Sơ đi vào, anh liếc thấy bụng cô nhô lên.

Tuy rằng Trình Hi Vi đã sớm nói cho anh biết, nhưng thật sự nhìn thấy vẫn khiến tim anh đau nhói từng trận.

Lê Sơ theo bản năng mở cửa tủ giày ở cửa trước, từ bên trong cầm ra một đôi dép lê, đây là ký ức khắc trên thân thể cô, không thể xóa đi. Thay dép lê, Lê Sơ mới phát hiện hành vi của mình có bao nhiêu không thích hợp, cô giấu đi dao động trong mắt, đè nén giọng nói: "Xin lỗi, em không cố ý."

Hạ Minh Châu giơ tay lên, muốn sờ đầu Lê Sơ một cái.

Trước kia khi Lê Sơ xin lỗi anh, anh luôn trấn an cô như vậy, tiêu trừ sự áy náy trong lòng cô.

Tay dừng lại giữa không trung, giống như bị phỏng trong nháy mắt thu hồi lại,'Không sao, em ngồi xuống sô pha, anh đi rót ly nước."

Một khắc xoay người kia, tất cả khắc chế trên mặt tan rã. Anh bước nhanh hơn, cơ hồ là trốn ra khỏi cửa chính.

Lê Sơ quét mắt nhìn phòng khách, nơi này so với lần trước cô tới gân như không có gì khác biệt, ngay cả đồ trang trí trên bàn trà vẫn để nguyên ở đó.

Hình ảnh trước mắt trùng điệp điệp, một hồi là một năm trước, một hồi là hiện tại, đi mỗi một bước, cô sẽ nhìn thấy thân ảnh của mình một năm trước ở chỗ này.

Cô nhớ rõ ràng trên bàn trà từng có chai rượu lộn xôn, cũng nhớ rõ lúc rèm cửa sổ kéo lên trong phòng khách tối tăm.

Tất cả dường như là ngày hôm qua, chỉ là một đêm tối vô tận nuốt chửng thời gian, khiến tình cảm giữa bọn họ hoàn toàn dừng lại.

Ngồi trên sô pha, Lê Sơ vẫn không thể thoát ra khỏi quá khứ, cô tình nguyện chìm đắm trong quá khứ, không bao giờ tỉnh lại đối mặt với tất cả.

Ánh sáng ngoài ban công chiếu vào trong phòng, phòng khách không lớn hoàn toàn bị ánh mặt trời tẩy uế, không bỏ sót một chỗ nào.

Lê Sơ từng tưởng tượng sẽ ở đây với Hạ Minh Châu cả đời. Khi đó, cô không biết cả đời quá dài, chuyện ngoài ý muốn quá nhiều.

Nếu không, cô sẽ khẩn cầu ông trời cho cô thêm một chút thời gian, để cô lại cùng Hạ Minh Châu đi một đoạn đường.

Nhưng hiện tại, con đường này đối với cô mà nói đã đến điểm cuối.

Chiếc ly thủy tinh có vết nứt băng xinh đẹp được đưa tới trước mặt Lê Sơ, bên ngoài vách ly trong suốt là những đốt ngón tay trắng nõn thon dài.

Quanh năm suốt tháng gõ bàn phím, để cho đầu ngón tay của anh kết một tầng chai mỏng manh, đó là huy chương năm tháng lưu lại cho anh.

Nhận lấy ly nước, Lê Sơ nói một tiếng: "Cảm ơn”"

Hạ Minh Châu không nói gì, anh đi đến sô pha gần ban công ngồi xuống, kéo dài khoảng cách giữa mình và Lê Sơ.

Lê Sơ nhấp một ngụm nước, đôi môi khô khốc được nước ấm thấm ướt, khiến cô ngay cả mở miệng cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều,'Học trưởng, anh nhất định phải ra nước ngoài sao?"

Không đợi Hạ Minh Châu nói tiếp, Lê Sơ tiếp tục nói: "Với năng lực của anh, rất có triển vọng ở trong nước, huống hồ, cha mẹ bạn bè anh đều ở đây, họ sẽ không hy vọng anh ra nước ngoài."
Bình Luận (0)
Comment