Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200: Chương 200

Chương 200: Chương 200 Chương 200: Chương 200Chương 200: Chương 200

Cô nói vội vàng, cảm xúc cũng dần dần kích động, ngực phập phồng.

Điều cô không dám nói ra là cô không muốn anh ra nước ngoài.

Hạ Minh Châu ở Lạc Thành, cho dù cô trở về thị trấn Văn Đức cũng vẫn có thể nghe được tin tức liên quan đến anh từ miệng người khác, biết anh sống có tốt hay không.

Nếu anh ở nước ngoài, cô sẽ không bao giờ biết được tình hình của anh nữa.

Cô chỉ muốn lặng lẽ chú ý đến anh, nhìn anh đi tới hạnh phúc, không hơn.

Một chút khẩn cầu này cũng trở thành hy vọng xa vời.

Hạ Minh Châu cúi thấp đầu “Anh đã quyết định rồi."

Sau khi bị Trình Hi Vi mắng tỉnh lại, anh lập tức quyết định xong.

Nếu không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, anh nên trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến mức có đủ năng lực để đối kháng.

Không phải là không muốn đoạt lại Lê Sơ, nhưng anh biết mình không có tư cách, anh đã sớm bị Phó Tự Trì giãm nát dưới chân, căn bản không có sức tranh đấu.

Lời khuyên của cha mẹ, sự căm thù của Phó Tự Trì, sự hy sinh của Lê Sơ, tất cả những điều này khiến anh không thở nổi.

Ở lại trong nước, anh sẽ không có ngày nổi danh, nhưng ở nước ngoài có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.

Anh không dám cho Lê Sơ hy vọng, để cô chờ anh trở về, bởi vì anh càng sợ làm Lê Sơ thất vọng. Đôi mắt dịu dàng nhuộm đỏ sẫm, anh đè nén thống khổ, ra vẻ thoải mái nói: "Cơ hội thường kèm theo khiêu chiến, có lẽ anh sẽ có thành tựu cao hơn ở nước ngoài."

Lê Sơ nhìn anh, gần từng chữ hỏi: "Nhất định phải đi sao?"

Hạ Minh Châu giật mình, từ lòng ngực phát ra một tiếng rên rỉ"Ừ'"

Trước mắt hiện lên một màu trắng đậm, như là bị bao phủ bởi sương mù, khiến Lê Sơ không thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Lông mi thon dài khẽ run, hốc mắt không hiểu sao cay xè.

Cốc nước kề sát cánh môi cô, cô ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, giống như nghe hiểu tiếng lòng của Lê Sơ, cố gắng không để mình rơi xuống.

Lê Sơ đỡ eo, từ trên sô pha đứng lên, cô đưa lưng về phía Hạ Minh Châu, nghẹn ngào nói: "Anh... chăm sóc tốt bản thân, em đi đây."

Cô không dám dừng lại thêm một giây, cô biết mình sẽ không chịu nổi nữa.

Cô không thể ngã xuống ở đây, ít nhất không thể ngã xuống trước mặt Hạ Minh Châu.

Bụng tám tháng khiến cô đi lại cũng không thuận tiện, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để tăng tốc độ, đi tới cửa ra vào.

Vội vàng thay giày, cô nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói:

"Tiểu Sơ, trong lòng anh, em chưa bao giờ thay đổi."

Hạ Minh Châu đứng sau lưng, trong mắt ẩn nhẫn mà kiên định,'Em cũng phải chăm sóc tốt bản thân."

Lê Sơ cắn chặt môi, mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng cô. Cô thậm chí ngay cả trả lời một câu cũng không làm được, cô sợ mình vừa mở miệng chính là cầu xin Hạ Minh Châu mang cô cùng rời đi.

Trong lòng nghĩ nhiều bao nhiêu thì đau bấy nhiêu.

Một giây kia khi bước chân ra khỏi nơi này, cô và anh đã không còn liên quan, chỉ sợ về sau cũng sẽ không lại có cơ hội gặp mặt.

Hối hận?

Lê Sơ một lần lại một lân tự hỏi mình.

Hối hận, nhưng cô không có lựa chọn.

Cô chỉ là con rối, vận mệnh bị nắm trong tay người khác, cho tới bây giờ cũng không có tự do chân chính.

Hạ Minh Châu vứt bỏ tất cả ra nước ngoài, đây là tự do anh tranh thủ được cho mình.

Mà cô, cũng nên tranh thủ tự do của mình.

Khoảnh khắc cô đi ra khỏi cửa chính lâu một, ánh mặt trời rực rỡ rơi trên người cô, thân thể lạnh lẽo ấm áp lên.

Cô nheo mắt lại, nhìn về phía người đàn ông đang đi tới.

Tất cả xiêng xích đè lên người cô đã hoàn toàn bị phá vỡ, anh không thể đe dọa cô nữa.

Cô cũng không cần sợ anh nữa.

Cơn tức trong lòng kia hoàn toàn tiêu tán, hơn một năm nay chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Bình Luận (0)
Comment