Chương 201: Chương 201
Chương 201: Chương 201Chương 201: Chương 201
Bụng co rút từng cơn đau, cô cảm giác được có chất lỏng ẩm ướt lướt qua bên trong chân cô.
Lê Sơ nâng cái bụng nặng nề, bước chân gân như không vững, vào một khắc sắp ngã xuống, cô được người chặn ngang ôm lấy.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy có người đang gọi tên cô.
'Sơ Sơ, Sơ Sơ...
Lê Sơ cố hết sức mở to mắt, ánh mắt hư ảo ngưng tụ, cuối cùng cô cũng thấy rõ người trước mắt.
Bụng giống như bị đâm ngàn vạn cây kim, đau đến mức cô cắn chết môi dưới, mùi vị tanh ngọt lan tràn trong miệng cô, trán càng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyển tú trắng bệch như tờ giấy.
Thân thể lắc lư, phảng phất như lục bình, căn bản không thể dựa vào bờ.
Rất nhanh cô đã được đặt vào ghế lái phụ của xe.
Động tác Phó Tự Trì hoảng hốt mà không loạn, kéo dây an toàn thắt lại cho cô, không kịp dừng lại thêm một giây, trực tiếp đến ghế lái khởi động xe.
Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt, xe chạy rất nhanh, thậm chí không thấy rõ cảnh tượng hai bên đường.
Ý thức của Lê Sơ càng lúc càng nhạt, cô cố gắng chống đỡ không để mình ngất đi.
Cô sợ mình một khi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa.
Nhưng mỗi một chỗ trên thân thể đều giống như bị đập nát, quá đau, có lẽ ngủ rồi sẽ không đau như vậy. Trong nháy mắt đó, trước mắt cô xuất hiện bóng dáng của cha.
Cha đứng ở phía trước, dịu dàng đưa tay về phía cô, nói: "Sơ Sơ, cha đưa con đi."
Trong một mảnh hư vô, chỉ có thân ảnh cha rõ ràng như vậy, sâu sắc như vậy, Lê Sơ bước đi, chạy về phía phụ thân.
Xiềng xích giam cầm trên người cô lại vào lúc này trói buộc cô, mặc cho cô giãy giụa như thế nào, cũng không thể giấy thoát.
Cô ngưng mắt nhìn về phía trước lúc, thân ảnh của cha từ đậm tới nhạt, cũng sắp biến mất không thấy.
Lê Sơ từ lòng ngực phát ra một tiếng rên rỉ: "Cha—”"
"Sơ Sơi" Giọng nói bi thiết như tiếng sấm nổ vang, chấn đến bên tai Lê Sơ ong ong.
"Sơ Sơ, chống đỡ đừng ngủ, sắp đến bệnh viện rồi."
Đây là giọng của Phó Tự Trì sao?
Làm thế nào anh có thể nói chuyện với cô với giọng khẩn cầu như vậy, anh chưa bao giờ có.
Đau đớn kịch liệt lại ngóc đầu trở lại, khiến Lê Sơ nhịn không được la lên thành tiếng, cô gắt gao nắm chặt lòng bàn tay mình, cố gắng giảm bớt nhưng không có chút tác dụng nào.
Tiếng kêu đau đớn khàn khàn kia khiến Phó Tự Trì đau lòng, anh không dám phân tâm nhìn cô, hai mắt nhìn thẳng mặt đường, cẩn thận tránh tất cả xe cộ, tăng tốc chạy.
Trên người anh gánh vác hai mạng Lê Sơ và đứa nhỏ, không thể sơ suất chút nào. Khí tức người phụ nữ bên cạnh càng ngày càng yếu, lúc đầu còn có thể nghe được vài tiếng gào thét, hiện tại chỉ có tiếng nức nở nhẹ đến không thể nghe thấy.
"Sơ Sơ, không được ngủ! Có nghe hay không!" giọng nói như giấy nhám mài qua, khàn khàn như ngậm cát sỏi, âm điệu run rẩy như muốn vỡ nát.
Khủng hoảng trong lòng không thể khống chế lan tràn, chiếm lĩnh mỗi một góc toàn thân anh.
Người phụ nữ bên cạnh không đáp lại, Phó Tự Trì vội vàng nhìn về phía cô, cứ như vậy đối diện với đôi mắt giống như tro tàn của cô.
Đôi mắt kia hẳn là phải linh động, dịu dàng, tại sao lại biến thành như bây giờ.
Không nhìn thấy một chút dunc vọng cầu sinh.
Cánh tay truyền đến xúc cảm ấm áp, hắn nghe được lời nói đứt đoạn của Lê Sơ: "Nếu như em... không còn nữa, xin anh... chiếu cố tốt mẹ của em..."
Giọng nói nhẹ như lông vũ, bay trong thùng xe, tiếng bánh xe lăn qua đường, thoáng cái đánh sâu vào trong lòng Phó Tự Trì.
Phó Tự Trì dùng sức nắm chặt tay lái, hai mắt không nhịn được đỏ tươi, run rẩy lên tiếng: "Đừng nói nữa, em nhất định sẽ không sao."
Lời này không chỉ an ủi Lê Sơ, mà còn an ủi chính anh.
Anh một lần rồi một lân nhắc lại lời nói giống nhau, phảng phất nói nhiều thì sẽ biến thành sự thật.