Chương 202: Chương 202
Chương 202: Chương 202Chương 202: Chương 202
Lê Sơ dùng hết sức mở mắt, nghiêng mặt nhìn anh: "Phó Tự Trì, em đau quá, cũng mệt quá...'
Thân thể đau đớn thấu xương, trong mắt nhìn thấy hết thảy đều dần dần mơ hồ.
Cô rất muốn ngủ như vậy, hưởng thụ một lát bình tĩnh an nhiên.
"Anh biết, anh đều biết, chống đỡ thêm một chút, một lát là tốt rồi, em và đứa nhỏ đều sẽ không sao."
Giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, mang theo một tia khẩn cầu.
Người bên cạnh lại không có đáp lại anh.
Đôi mắt Phó Tự Trì như nhuốm máu, đỏ tươi chói mắt: "Sơ Sơ, không phải em muốn rời xa anh sao? anh đồng ý cho em rời đi, chỉ cần em không sao, chỉ cần em có thể sống thật tốt."
Anh hoàn toàn luống cuống.
Thẳng đến giờ khắc này, anh mới hoàn toàn hiểu được câu nói mà cha đã nói với anh kia.
Tình yêu là sự thấu hiểu, không phải ràng buộc.
Anh ích kỷ nhốt Lê Sơ ở bên cạnh, không để ý ý nguyện của cô, khiến cô thống khổ như vậy, khiến cô thậm chí nguyện ý buông tha sinh mệnh của mình.
Anh đã sai quá mức.
Chỉ cần Lê Sơ có thể sống thật tốt, anh nguyện ý trả giá tất cả, cho dù từ nay về sau giữa bọn họ không còn bất cứ liên quan gì, anh cũng nguyện ý chấp nhận.
Miễn là cô ấy còn sống.
Đầu ngón tay đặt trên cánh tay anh dần siết chặt, trong lòng Phó Tự Trì hiện lên một cảm xúc không thể nói rõ.
Lê Sơ vẫn còn ý thức, cô nghe được lời anh nói.
Sợ Lê Sơ không tin lời anh, anh lại lặp lại lần nữa: "Em muốn đi đâu cũng tùy em, anh sẽ không nhốt em ở bên cạnh nữa. Em phải sống, chỉ có sống mới có thể hoàn toàn rời khỏi anh, em nghe thấy không!"
Chịu đựng đau đớn liên miên không dứt trong lòng, anh khàn khàn hô lên một đoạn này.
Cái gì cũng không quan trọng, cho dù sau này không thể có được cô nữa, chỉ cân cô có thể sống thật tốt trên đời này, đối với anh mà nói chính là kết quả tốt nhất.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, Phó Tự Trì không cần nghĩ ngợi cởi dây an toàn ôm Lê Sơ từ trong xe xuống, anh luôn trâm ổn bình tĩnh hoàn toàn mất khống chế, giống như điên cuồng cầu cứu nhân viên y tế.
Khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật bị đóng lại, trước mắt Phó Tự Trì choáng váng, anh vịn vách tường mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình.
Áo sơ mi màu nhạt trên người thấm đẫm một mảng máu tươi, anh lại hồn nhiên không phát giác.
Trong đầu hiện lên tất cả đều là bộ dáng hấp hối của Lê Sơ, khuôn mặt tái nhợt bởi vì đau đớn mà nhíu chặt mày, người phụ nữ vừa rồi ở trong lòng anh giống như bọt khí trôi nổi trên không trung, anh chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ hoàn toàn vỡ nát. Phó Tự Trì vô lực ngồi phịch xuống ghế dài, hai tay đan chặt vào nhau để trên đôi môi run rẩy.
Anh càng không ngừng cầu nguyện trời xanh phù hộ Lê Sơ bình an, nếu như có thể, anh tình nguyện người nằm bên trong kia là mình, anh nguyện ý thay cô chấp nhận hết thảy đau khổ.
Một giờ sau, phòng phẫu thuật tắt đèn.
Phó Tự Trì cuống quýt đứng dậy đi về phía trước.
Y tá ôm một cái tã lót đi ra, nhìn thoáng qua sắc mặt ngưng trọng người đàn ông, nói: "Anh là người nhà sản phụ sao?”
Phó Tự Trì gật đầu tâm mắt anh không dừng lại trên đứa bé y tá đang ôm, một trái tim đều treo trên người Lê Sơ, lo lắng hỏi: "Người trong phòng phẫu thuật thế nào?"
Y tá: "Chúc mừng, sản phụ sinh con gái, mẹ con bình an."
Hai chữ bình an anh đã nghe qua quá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ khiến Phó Tự Trì vui sướng như bây giờ.
Thân thể căng thẳng của anh thoáng cái thả lỏng xuống, cước bộ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Sau khi ổn định thân thể, anh mới nhìn thấy đứa bé trong lòng y tá ôm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhăn nhúm, nhìn qua vừa nhỏ lại yếu ớt.
Y tá đưa đứa bé cho Phó Tự Trì, anh lại chậm chạp không dám nhận lấy, chỉ luống cuống chăm chú nhìn mặt đứa bé.