Chương 203: Chương 203
Chương 203: Chương 203Chương 203: Chương 203
Lúc Lê Sơ tỉnh táo lại, theo bản năng nâng người lên, muốn nhìn bụng mình.
Động tác liên quan đến vết thương, đau đến mức cô nức nở một tiếng.
Rất nhanh, lập tức có một bóng người đè xuống, vội vàng hỏi: "Đau chỗ nào?”
Lê Sơ ngước mắt nhìn anh, nắm lấy ống tay áo anh: "Đứa bé đâu? Đứa bé thế nào rồi?"
Độ cong nhô lên của bụng biến mất, trong lòng Lê Sơ hoảng sợ không nói nên lời.
Mặc dù cô không yêu Phó Tự Trì, nhưng trong bụng cũng là con của cô, cô làm sao có thể dứt bỏ được.
Phó Tự Trì nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lê Sơ, giọng nói vui mừng như sống sót sau tai nạn,'Đứa bé rất tốt."
Anh dừng một chút, trịnh trọng nói: 'Sơ Sơ, cám ơn em đã cho anh một đứa con gái.'
Con gái của anh nhỏ như vậy, giống như là búp bê tinh xảo trưng bày trong tủ kính, là đứa bé do người phụ nữ mà anh yêu nhất sinh hạ.
Sự dịu dàng trong mắt Phó Tự Trì khiến Lê Sơ vô thức rút bàn tay bị anh nắm lại.
Bởi vì động tác quá lớn, kéo tới vết thương, đau đến mức cô nhíu chặt mày. Cô lạnh lùng nhìn người trước mắt, trong mắt tràn đầy đề phòng anh,'Phó Tự Trì, anh đã nói sẽ thả em rời đi."
Khi cô sắp mất đi ý thức, cô nghe rõ ràng lời hứa của Phó Tự Trì.
Nghe anh nói sẽ thả cô đi.
Bởi vì những lời này, cô gắt gao chống đỡ, không để cho mình hoàn toàn ngã xuống, mang một tia hy vọng này, mới để cho cô chống đỡ xuống.
Phó Tự Trì sửng sốt một lát, lông mi rơi xuống một bóng đen, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
Anh biết Lê Sơ có bao nhiêu muốn rời khỏi anh, chỉ là anh không nghĩ tới cô sẽ đề cập nhanh như vậy, thậm chí ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn cùng anh nhiều lời.
Anh nhét tay Lê Sơ vào chăn, đè nén đau đớn trong lòng, bình tính nói: "Anh đồng ý với em, chờ thân thể em khỏe lại, sẽ cho em rời đi."
Lê Sơ cũng không dám hoàn toàn tin tưởng anh, cô nhìn anh, mặt mày tràn đầy lạnh lùng, Anh thề đi."
Lời nói bật ra giống như kiếm đâm vào trái tim đang đập của Phó Tự Trì.
Bước chân anh lùi lại một bước, kéo xa khoảng cách với người phụ nữ năm trên giường.
Ánh đèn trắng rực khiến người ta hoảng hốt, không thấy rõ thần sắc đen tối trong mắt hắn.
Phó Tự Trì mím môi, khàn giọng nói: "Nếu anh làm trái lời hứa hôm nay, anh sẽ chết oan chết uổng."
Chết oan chết uổng đối với anh mà nói không tính là lời thê độc nhất, nhưng lại là lời thê Lê Sơ muốn nghe nhất. Anh phát lời thê như vậy, chỉ là muốn cho cô an tâm.
Lê Sơ thở ra một hơi, giọng nói quyết tuyệt: "Xin anh nhớ kỹ lời hứa của anh.
Không khí trong phòng bệnh ngưng trọng, không khí như ngưng đọng lại.
Phó Tự Trì cực lực áp chế nội tâm cuồn cuộn, đau đớn dày đặc trên trái tim cũng không trí mạng, nhưng khiến anh sống không bằng chết.
Giọng anh run rẩy hỏi: "Sơ Sơ, em chán ghét anh như vậy sao? Không thể..."
Hãy cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ ở bên nhau chứ?
Anh thậm chí không thể nói đoạn sau ra khỏi miệng, đã bị người phụ nữ trên giường cực không kiên nhẫn cắt đứt.
"Ừm, em thật sự vô cùng chán ghét anh, chán ghét đến mức không muốn ở cùng một phòng với anh."
Từng câu từng chữ đâm vào tim, khiến Phó Tự Trì phát lạnh từ đầu đến chân. Cho dù là vịn ngăn tủ ở đầu giường, anh vẫn không ổn định được thân thể lung lay sắp đổ.
Tuyệt vọng... Lần đầu tiên trong đời anh nếm được tư vị tuyệt vọng, chỉ một lần này, đã khiến anh đau đến không muốn sống.
Hồi lâu sau, anh miễn cưỡng đứng dậy, giọng nghẹn ngào đến khàn khàn: "Em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ tìm người đến chăm sóc em."
Trong phòng bệnh trống trải lại trở về yên tĩnh, trái tim Lê Sơ dao động kịch liệt, thật lâu không thể bình ổn.
Cô ấy biết lời nói của mình có thể làm tổn thương anh thế nào, nhưng sau đó thì sao?