Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207: Chương 207

Chương 207: Chương 207 Chương 207: Chương 207Chương 207: Chương 207

Mà anh, cũng chỉ dám sau khi cô ngủ say, mới len lén nhìn cô một cái, thậm chí ngay cả một nụ hôn cũng không dám rơi vào trên trán của cô.

Giờ phút này, anh điên rồi, chỉ muốn ôm người vào lòng, vĩnh viễn không tách ra.

Khi đầu ngón tay anh cũng sắp chạm vào cô, tay anh bị hung hăng đẩy ra.

Chỉ trong nháy mắt, anh đã nghe thấy tiếng hỏi lạnh thấu xương của Lê Sơ: "Phó Tự Trì, anh đã quên lời thê của mình rồi sao?"

Như là nước lạnh từ đỉnh đầu anh dội xuống, lạnh đến toàn thân anh phát run.

Lòng bàn tay của anh còn lưu lại hơi nóng và đau đớn rất nhỏ, nhưng anh lại không hề có cảm giác.

Phó Tự Trì không nên quên.

Lê Sơ chán ghét anh như vậy, làm sao có thể muốn thân cận với anh, sợ là bây giờ nói chuyện với anh đều là cố nén buồn nôn.

Anh nhắm mắt lại, khớp ngón tay khép lại thành quyền, đau khổ khi trái tim bị xé rách làm cho anh cơ hồ không thể thừa nhận, cảm giác thất bại thật sâu giống như một tấm lưới nhỏ chặt chẽ lòng lại.

Thật lâu sau, Phó Tự Trì cười khẽ một tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn Lê Sơ, một tia ánh sáng cuối cùng trong mắt biến mất, bị đêm tối vô tận triệt để cắn nuốt.

Qua hồi lâu, giọng nói khàn khàn đến trâm thấp phiêu tán trong phòng khách vắng vẻ: "Anh đáp ứng em, em mang theo con gái rời đi đi." Ngày trăng tròn, cũng là ngày Lê Sơ rời khỏi số 1 Giang Loan.

Phó Tự Trì đề nghị đưa Lê Sơ và con gái về, nhưng lại bị từ chối.

Sau hừng đông không lâu, Lê Sơ cũng đã thu thập xong hành lý chờ Từ Tử Khâm tới đón cô.

Cô vốn muốn một mình mang theo con gái yên lặng rời đi, nhưng sau khi Từ Tử Khâm biết, dù cho như thế nào cũng phải đưa cô trở về, Lê Sơ không lay chuyển được, đành phải gật đầu đáp ứng.

Lần này sau khi trở về, chỉ sợ là rất khó nhìn thấy Tử Khâm.

Có thể ở chung nhiều hơn một chút, đối với hai người bọn họ mà nói đều là chuyện cực kỳ khó có được.

Đợi hơn nửa giờ, Từ Tử Khâm phong trần mệt mỏi chạy tới, xin lỗi nói: "Trên đường gặp phải sự cố an toàn, tắc một hồi."

Trong mắt Lê Sơ hiện lên một tia lo lắng: "Không sao chứ?"

Từ Tử Khâm lắc đầu cô đi lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí nhìn đứa bé trong lòng Lê Sơ ôm.

Em bé trắng trắng non mềm, phảng phất như búp bê sứ, làm cho Từ Tử Khâm tâm đều muốn hóa,'Con gái nuôi của mình cũng quá đáng yêu. Sơ Sơ, mình có thể ôm bé một cái không?

Lê Sơ nhẹ nhàng đưa con gái trong ngực đưa cho Từ Tử Khâm.

Từ Tử Khâm luống cuống tay chân cô đầu cùng mông trẻ con, động tác cứng ngắc lại buồn cười.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, đứa bé ngủ trong tã lót khóc nỉ non hai tiếng, sợ tới mức Từ Tử Khâm không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng may không bao lâu đã lại ngủ thiếp đi.

Bảo mẫu đi mở cửa, bóng người quen thuộc từ ngoài cửa đi vào.

Từ Tử Khâm kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Thời Doanh bất cần đời cười cười: "Em cũng có thể tới, tôi sao lại không thể tới."

Thấy sắc mặt Từ Tử Khâm không tốt, anh vội vàng khôi phục bộ dáng đứng đắn, nói: "Tôi tới đưa các em đi thị trấn Văn Đức."

Lê Sơ vừa đầy tháng, con gái lại còn nhỏ như vậy, Phó Tự Trì không yên lòng, chỉ có thể nhờ bạn tốt Thời Doanh giúp đỡ.

Thời Doanh là một người rảnh rỗi, cũng vui vẻ giúp Phó Tự Trì chuyện này, chỉ là anh không ngờ người cố chấp như vậy lại chịu thả Lê Sơ và đứa nhỏ rời đi.

Lê Sơ cũng biết đây là do Phó Tự Trì bày mưu đặt kế, cô nhìn về phía bóng người đang đứng ở sâu trong hành lang, lông mi hạ xuống, bóng ma màu xanh nha tối sầm ánh mắt của cô.

Cô nhẹ nhàng vỗ Từ Tử Khâm một cái, nhàn nhạt nói: "Tử Khâm, phiền toái cậu cùng Thời tiên sinh giúp mình đem hành lý xuống."

Từ Tử Khâm vừa định nói cái gì, đã bị Thời Doanh kéo lại;'Em gái, chúng ta đi xuống trước."
Bình Luận (0)
Comment