Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208: Chương 208

Chương 208: Chương 208 Chương 208: Chương 208Chương 208: Chương 208

Từ Tử Khâm thả đứa bé vào lòng Lê Sơ, không muốn đi theo Thời Doanh, trước khi đi, cô nhìn thoáng qua Phó Tự Trì ẩn thân trong bóng tối, ánh mắt trâm xuống, thấp giọng nói với Lê Sơ: "Mình ở dưới lầu chờ cậu."

"Được." Lê Sơ gật đầu đồng ý.

Bảo mẫu thấy thế cũng giúp đỡ đưa hành lý đi xuống, trong căn hộ trống trải lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.

Lê Sơ ôm con đứng trong phòng khách sáng ngời, cách đó vài bước, Phó Tự Trì trốn trong hành lang tối tăm.

"Em phải đi đây." Lê Sơ là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Phó Tự Trì từ sâu trong hành lang đi ra, khoảnh khắc thân thể chạm vào ánh mặt trời, anh như bị đâm, không dám bước thêm một bước.

Người phụ nữ anh yêu nhất, con gái anh yêu thương, đứng dưới ánh sáng, nhưng anh cũng không dám tới gần. Phó Tự Trì sợ hết thảy trước mắt đều là ảo ảnh, trong nháy mắt sẽ hoàn toàn vỡ nát.

"Em...

Lời nói quanh quẩn trong miệng anh, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng mà lúc ra khỏi miệng chỉ có một câu: "Chăm sóc tốt chính mình."

"Ừm, em sẽ."

Lê Sơ dừng một chút, nhìn về phía người đàn ông trong bóng tối, ánh mắt như nước chảy sâu.

Đứa nhỏ trong lòng bỗng nhiên tỉnh lại, mở to một đôi mắt tròn xoe, hai bàn tay nhỏ bé đập thình thịch, trong miệng ê ê nha nha. "Anh là cha của đứa bé, em sẽ không tước đoạt quyên thăm nom của anh”

Lê Sơ nói rất nhẹ, nhưng một chữ cũng không rơi vào tai Phó Tự Trì.

Trong lòng không kiêm chế được vui sướng, anh run giọng nói: "Anh có thể đi thăm em?"

Anh muốn có được một câu trả lời xác thực, muốn Lê Sơ nói cho anh biết một lần nữa, muốn trái tim treo lơ lửng của mình ổn định lại.

Phó Tự Trì bước đi, muốn đi vào trong ánh sáng.

Anh nghĩ mình có thể thoát khỏi bóng tối vô tận.

Nhưng một giây sau, anh nhìn thấy đôi môi đầy đặn của Lê Sơ khép lại, lời nói lạnh như băng chảy ra từ miệng cô.

"Nếu như anh muốn gặp con gái, em sẽ không ngăn cản."

"Nhưng tốt nhất là không."

"Em không muốn anh đến quấy rây cuộc sống của em."

Bước chân không thể bước nữa dừng lại tại chỗ, toàn thân như bị gió tuyết đóng băng không thể động đậy.

Lê Sơ đưa mắt nhìn lên bàn trà, trên mặt bàn trơn nhẫn đặt một tấm thẻ màu đen.

Lê Sơ: "Trong thẻ anh đưa em còn có năm trăm vạn chưa động, bây giờ trả lại cho anh, số tiên lúc trước em mượn anh có thể sẽ không trả. Em biết anh sẽ không để ý số tiên này, nhưng em vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi."

"Chỉ là, em cũng phải trả giá thật lớn, coi như là huề nhau đi."

Phó Tự Trì đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, bình tĩnh nói: "Tiên trong thẻ coi như là tiền nuôi dưỡng anh cho con gái, nếu không đủ, anh sẽ..."

"Không cần, một năm này em cũng tiết kiệm được một ít tiền, trong mắt anh có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng cũng đủ nuôi sống em và đứa bé."

Lê Sơ ngắt lời anh, không cho anh cơ hội nói tiếp.

Một năm ở số 1 Giang Loan, cô dựa vào danh tiếng của thây hướng dẫn và triển lãm tranh Turing, nhận một ít đơn đặt hàng, số tiên đó cô vốn định sau khi hiệp nghị ba năm kết thúc, lấy ra trả lại cho Phó Tự Trì, bây giờ đã trở thành tiền nuôi con gái của cô.

Nếu đã quyết định vạch rõ giới hạn với Phó Tự Trì, cô cũng không muốn đòi thêm một phần tiền của anh.

Không phải cô thanh cao, chỉ là dùng tiền của Phó Tự Trì sẽ khiến cô cảm thấy ghê tởm, khiến cô không khống chế được mà nhớ lại cuộc sống đau khổ đến chết lặng trong một năm qua.

Giờ khắc này, cô rốt cuộc hoàn toàn giải thoát.

Lê Sơ lui về phía sau một bước, lạnh nhạt nói: "Em đi đây."

Bước chân của cô không chần chờ giây lát, rất nhanh đã biến mất trong phòng khách.

Phó Tự Trì phục hồi tinh thần, co chân muốn đuổi theo, nhưng chân lại giống như bị một sợi xích vô hình trói chặt, làm thế nào cũng không bước ra được.
Bình Luận (0)
Comment