Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 209 - Chương 209: Chương 209

Chương 209: Chương 209 Chương 209: Chương 209Chương 209: Chương 209

Xe chạy trên đường cao tốc, Lê Sơ nhướng mắt nhìn vê phía cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, vùng đồng bằng, lúa mùa chín muôồi, mảng lớn màu vàng kim đón gió cuồn cuộn, bầu trời xanh thẳm trong suốt trôi nổi mấy đóa mây trắng, chim tước bay lượn phía chân trời, tất cả đều đẹp như trong tranh.

Làm cho người ta mơ hồ bất định, không có cảm giác chân thật.

Từ Tử Khâm nhìn Lê Sơ, vì sắp đến giây phút cáo biệt trong lòng có chút đau đớn, lại càng cảm thấy may mắn vì bạn mình rốt cuộc cũng rời khỏi cái lòng giam kia.

"Sơ Sơ,' Từ Tử Khâm đột nhiên lên tiếng, Hết thảy đều sẽ tốt lên."

Lê Sơ thu hồi ánh mắt, hướng Từ Tử Khâm nhẹ nhàng cười, Đúng vậy, hết thảy đều sẽ tốt."

Giọng nói của cô rất nhẹ rất nhạt, như là tiếng người đang ngủ nỉ non.

Thời Doanh ngồi trên ghế lái xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía người phụ nữ ngồi sau xe, giống như lần đầu tiên anh gặp cô, thân hình gây yếu, uyển chuyển dễ vỡ. Chỉ là hiện tại, cô có thêm một chút cứng cỏi cùng lạnh nhạt, giống như đóa tuyết liên không nhiễm thế tục trong núi cao, tục nhân như anh, nhìn nhiều một chút đều là khinh nhờn.

Nhớ tới giọng nói thống khổ của bạn tốt đêm qua khi gọi điện thoại cho mình, ánh mắt Thời Doanh trở nên yên lặng.

Kỳ thật bọn họ vốn không cần đi đến bước này.

Chỉ là Phó Tự Trì quá mạnh mẽ, không biết làm thế nào để yêu một người, dùng sai phương pháp, đẩy người ta càng ngày càng xa.

Đến bây giờ, đã là vô lực xoay chuyển trời đất.

Thời Doanh thở dài một hơi, vẫn là nuốt lời bên miệng xuống.

Cho dù là bạn bè, anh cũng không muốn vì Phó Tự Trì nói một câu tốt đẹp nào nữa.

Lê Sơ đã phải trả giá rất nhiều, quãng đời còn lại, cô nên sống hạnh phúc mỹ mãn.

Ba năm sau.

Gió xuân xen lẫn mưa phùn mông lung toàn bộ trên thị trấn nhỏ Giang Nam.

Một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng dắt cô bé hai ba tuổi đi trong ngõ nhỏ lát đá xanh.

Cô bé giãy khỏi tay người phụ nữ, vui vẻ chạy ra ngoài ngõ nhỏ.

"Linh Lan, chạy chậm một chút, cẩn thận ngã sấp xuống."

Người phụ nữ bất đắc dĩ lắc đầu trong ánh mắt lại là không kiềm chế được yêu thương.

Ngay tại một khắc Linh Lan chạy ra ngõ nhỏ kia, chiếc xe màu đen dừng ở đầu hẻm hạ xuống cửa sổ xe, một khuôn mặt anh tuấn suy sụp lộ ra.

Anh nhìn cô bé đáng yêu nhu thuận phía xa xa, thật lâu chưa từng dời tâm mắt.

Cho đến khi đầu hẻm xuất hiện bóng dáng người phụ nữ.

Người chỉ có thể nhìn thấy trong mộng lúc nửa đêm rốt cuộc sống sờ sờ đứng ở trước mắt anh.

Mà khi người phụ người phụ nữ kia nhìn qua, anh hoảng hốt chạy bừa đóng cửa sổ xe lại, ngăn cách tâm mắt người phụ nữ.

'Sơ Sơ, Sơ Sơ..."

Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, giống như cô đang ở bên cạnh anh.

Lê Sơ nhìn lướt qua chiếc xe cách đó không xa.

Khắp nơi có thể thấy được xe hơi đại chúng, ở trấn nhỏ xa xôi như vậy cũng rất thường thấy.

Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt cô nhìn qua luôn cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.

Cô đè xuống bất an trong lòng.

Sau tất cả, người đàn ông đó sẽ không lái một chiếc xe rẻ tiền như vậy.

Lê Sơ giãm lên bùn nước bước nhanh đến bên cạnh con gái, lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé.

Tiểu Linh Lan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía mẹ, nói: "Mẹ ơi, Linh Lan muốn ăn kẹo."

"Được, mẹ mang Linh Lan đi mua kẹo ăn."

Giọng nói càng lúc càng xa, người trong xe lại hạ cửa sổ xe xuống, lưu luyến nhìn bóng dáng người phụ nữ và đứa bé đi xa.
Bình Luận (0)
Comment