Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210: Chương 210

Chương 210: Chương 210 Chương 210: Chương 210Chương 210: Chương 210

Mưa xuân liên miên không dứt, cho đến khi mặt trời sắp lặn, cũng không dừng lại. Lá hoa kim ngân nhỏ trên hàng rào trong tường viện rơi xuống một tâng mưa mỏng manh, ánh nắng chiều chiếu lên hạt mưa, khúc xạ ra sắc thái trong suốt.

Ánh mắt Lê Sơ dời khỏi bảng trước màn hình máy tính, ngón tay ấn lên bả vai, không nhẹ không nặng xoa bóp vài cái. Từ hai năm trước, mỗi khi đến cuối tháng lại trở thành thời điểm Lê Sơ bận rộn nhất, phải tính tiên, khiến cô vốn không nhạy cảm với con số lại càng đau đầu.

Nhưng nếu đã làm bà chủ, cô phải chịu trách nhiệm với nhà nghỉ này, huống chi còn có nhân viên cần cô nuôi sống.

Thị trấn Văn Đức mấy năm nay ra sức phát triển du lịch, đình đài lầu các vùng Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy đều được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo trên trấn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài này. Ngoài người đến du lịch, sinh viên nghệ thuật đến sưu tầm tranh phong cảnh vào mùa hè và mùa thu hàng năm cũng không ít.

Lộc Minh Nhã Xá do Lê Sơ kinh doanh kiêm cả cổ điển và hiện đại, nơi nơi đều lộ ra vẻ đẹp văn nghệ đơn giản, rất được sinh viên nghệ thuật hoan nghênh.

Rèm bên cạnh quầy thu ngân vén lên, người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi từ trong cửa đi ra"Sơ Sơ, bữa tối xong rồi, em mang Linh Lan đi ăn trước, chị tới xem là được rồi."

Lê Sơ ngưng mắt nhìn vào trong sân. Cô bé hai ba tuổi ngồi xổm bên hàng rào, làn váy bồng lên rơi trên phiến đá xanh, dính nước bùn nhưng cô bé lại hồn nhiên không biết, chỉ nghiêm túc dùng xẻng nhỏ đào bùn đất. Lê Sơ bất đắc dĩ lắc đầu đứng dậy đi tới,'Linh Lan, ăn bữa tối."

Tiểu Linh Lan nghe được hai chữ bữa tối, hai mắt sáng ngời, bàn tay nhỏ nhắn vui vẻ vung lên, bỏ xẻng ở một bên, xoay người nhào vào trong lòng Lê Sơ,'Mẹ, buổi tối có thịt viên con thích nhất không?”

Lê Sơ ngồi xổm xuống, hai mắt cùng con gái nhìn thẳng, biểu tình ôn nhu,'Linh Lan, dùng xong đồ vật nên làm cái gì bây giờ?"

Tiểu Linh Lan nhanh chóng liếc mắt một cái ném về phía cái xẻng trên mặt đất, trẻ con nói: "Phải thả trở về bên trong khung."

Linh Lan sẽ không nói giỏ trúc, vẫn dùng khung thay thế. Nói xong, Linh Lan lập tức nhặt xẻng lên, nhu thuận bỏ vào trong giỏ trúc.

Trong sọt trúc đều là đồ chơi của Linh Lan, cũng là rương chứa bảo vật của bé, bình thường đặc biệt quý trọng.

"Mẹ, con để xong rồi, chúng ta nhanh đi ăn thịt viên đi."

Linh Lan cầm lấy góc áo Lê Sơ làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lộ ra biểu tình gấp gáp không nhịn được, vừa đáng yêu lại thú vị.

Linh Lan thích ăn nhất là thịt viên nhỏ, nhóc tỳ ba tuổi một bữa có thể ăn bảy tám cái.

Lê Sơ cố gắng ngăn cản, lo lắng con gái ăn no quá, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, một bữa nhiều nhất không thể vượt qua tám viên.

Lê Sơ cúi người xuống bế con gái lên, nói với người phụ nữ trước quầy thu ngân: "Chị Vân, phiền chị trông tiệm, em đưa Linh Lan đi rửa tay."

Triệu Vân gật đầu "Mau đi đi, rửa tay xong thì ăn cơm, không cần chờ Tiểu Mạn."

Duyên phận của Triệu Vân và Lê Sơ bắt đầu từ bốn năm trước, khi đó Lê Sơ biết được trong nhà thiếu nợ, suốt đêm từ Lạc Thành chạy về, lúc ghép xe gặp Triệu Vân và con gái Tiểu Mạn, cùng nhau thoát khỏi tay tài xế có ý đồ bất chính.

Một năm sau khi trở lại thị trấn Văn Đức, Lê Sơ mở nhà dân này, bởi vì bận rộn nên định mời người hỗ trợ, không nghĩ tới người tới ứng tuyển lại là Triệu Vân.

Chồng của Triệu Vân mất sớm, một mình nuôi dưỡng con gái, mấy năm nay trải qua rất vất vả, Lê Sơ không đành lòng, lập tức giữ cô lại.

Triệu Vân tay chân nhanh nhẹn, làm việc chịu khó, không chỉ giúp đỡ xử lý nhà nghỉ, còn chủ động nhận việc nấu cơm.

Trấn nhỏ khói chiều lượn lờ, ráng chiều đầy trời, ngoài cửa thường thường truyền đến giọng nói hài đồng vui đùa âm ï. Đầu xuân trời tối sớm, trường tiểu học Văn Đức tan học lúc năm giờ, tính toán thời gian, Tiểu Mạn chắc sắp về đến nhà rồi. Lê Sơ ôm Linh Lan ra hậu viện rửa tay, lúc trở lại nhà hàng, cầm đĩa sứ để lại đồ ăn cho Triệu Vân.
Bình Luận (0)
Comment