Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211: Chương 211

Chương 211: Chương 211 Chương 211: Chương 211Chương 211: Chương 211

Thời tiết này thường có hành khách vào ở, lễ tân không thể thiếu người, các cô cũng chỉ có thể tách ra dùng cơm.

Linh Lan ngồi ở trên ghế trẻ em, hai cái bàn tay nhỏ bé chống lấy đầu tròn tròn mắt to tựa như trái nho, thẳng tắp ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm thịt viên nhỏ trong đĩa.

Lê Sơ xoa xoa mặt con gái, nói: "Chị Tiểu Mạn lập tức sẽ trở lại, chúng ta chờ chị ấy cùng nhau ăn cơm."

Linh Lan thèm đến sắp chảy nước miếng, nhưng vẫn dùng sức gật đầu. Trong lòng cô, viên thịt có ngon hơn nữa cũng không quan trọng bằng chị Tiểu Mạn. Triệu Vân ngồi ở quầy lễ tân không lâu, lập tức thấy con gái Tiểu Mạn từ cửa đi vào. Triệu Vân buông một nửa áo len đan trong tay xuống, vừa muốn mở miệng, tâm mắt lập tức lướt qua con gái, thấy được người đàn ông đi theo phía sau cô.

Tiết trời đầu xuân, thời tiết lộ ra cảm giác mát mẻ của mùa đông, xen lẫn gió bắc hiu quạnh, nhưng nam nhân cách đó không xa này lại chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn bạc.

Anh đeo khẩu trang màu đen, tóc trên trán rối tung, thân hình tuy rằng bút thẳng thon dài, quanh thân lại lộ ra một tia cảm giác chán nản.

Tiểu Mạn chạy vào phòng, cởi cặp sách ra đặt dưới quầy thu ngân, cô chỉ chỉ người đàn ông ở cửa, nói: "Mẹ, chú này muốn ở trọ."

Trong mắt Triệu Vân hiện lên một tia nghi ngờ. Muốn ở trọ, sao ngay cả một kiện hành lý cũng không có? Triệu Vân sắp xếp xong cặp sách của con gái, nói: "Biết rồi, con mau đi rửa tay ăn cơm." Tiểu Mạn đang tuổi ăn tuổi lớn, đã sớm đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, lập tức chui vào hậu viện.

Vóc dáng Triệu Vân không cao, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mắt. Triệu Vân từ khi sinh ra đã ở trong trấn nhỏ này, học cũng chưa được mấy năm, thậm chí ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không lưu loát.

Người đàn ông sững sờ trong chớp mắt, cứng ngắc gật đầu một cái. Triệu Vân cảm thấy anh có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều,'Phiền ngài đưa ra giấy tờ chứng nhận một chút."

Trong tiếng phổ thông của Triệu Vân xen lẫn giọng quê, nghe có chút không được tự nhiên, có mấy chữ làm cho người ta nghe không hiểu.

"Cái gì?" Người đàn ông bình tĩnh nói.

Triệu Vân biết khẩu âm của mình nặng, trên mặt mang theo một tia quẫn bách, vừa lấy tay khoa tay múa chân, vừa điều chỉnh khẩu âm của mình: “Chính là chứng minh thư.”

"A" Sau khi làm xong thủ tục vào ở, Triệu Vân đưa thẻ cửa phòng qua, Lầu 3 quẹo phải gian thứ nhất, đây là giấy chứng nhận và thẻ phòng của ngài, xin cất kỹ."

Người đàn ông không nghe rõ Triệu Vân đang nói gì, lạnh nhạt tiếp nhận giấy chứng nhận, khớp xương trên tay rõ ràng có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đậm. Giọng nói uyển chuyển từ trong rèm lộ ra, rất nhẹ rất nhu, như là ánh mặt trời ngày xuân, ấm áp đến làm cho người ta thích ý. Đôi mắt người đàn ông hơi nâng lên, nhìn về phía rèm cửa bên cạnh quây thu ngân. Anh đứng đó nhìn hồi lâu, thẳng đến khi Triệu Vân lên tiếng nhắc nhở anh mới kịp phản ứng, xoay người đi về phía cầu thang. Rất nhanh, thân ảnh của anh lập tức biến mất ở chỗ rẽ cầu thang. Sau bữa tối, Tiểu Mạn mang theo Linh Lan chơi trong sân, Lê Sơ thu dọn bát đũa xong đi quầy thu ngân đổi Triệu Vân đi ăn cơm.

Triệu Vân kéo ống tay áo Lê Sơ, cẩn thận nhìn thoáng qua cầu thang, sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói: "Sơ Sơ, vừa rồi có một người đàn ông đi vào làm thủ tục vào ở, chị thấy anh ta có chút vấn đề."

Lê Sơ ngẩn người: "Đâu có vấn đề gì?" Mấy năm nay trị an của thị trấn Văn Đức không tệ, gần như không thấy sự kiện ác liệt, nhiều lắm chỉ là hàng xóm phát sinh vài khúc mắc, hoặc là có chút mâu thuẫn gia đình. An bình đến mức gần như khiến Lê Sơ quên mất tình cảnh bốn năm trước khi nhà bị ép nợ. Triệu Vân ngốc miệng, cũng không hình dung được có chỗ nào kỳ quái, nghĩ nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu: "Cách ăn mặc có vấn đề."
Bình Luận (0)
Comment