Chương 212: Chương 212
Chương 212: Chương 212Chương 212: Chương 212
Lê Sơ nghiêng mặt, trong ánh mắt dâng lên mờ mịt như sương trắng.
Mấy năm nay thị trấn Văn Đức ra sức phát triển du lịch, người nơi khác đến du lịch lập tức không dứt, thỉnh thoảng có mấy người ăn mặc kỳ quái cũng rất bình thường. Triệu Vân chưa từng sống ở thành phố lớn, có lẽ không rõ người trẻ tuổi trong thành phố ăn mặc tương đối lớn mật phóng khoáng. Lê Sơ mím môi, ánh mắt khôi phục một mảnh trong suốt,'Được, em sẽ lưu ý. Chị Vân, chị mau vào đi, đồ ăn để lại cho chị."
Triệu Vân đi hai bước về phía rèm cửa, trong lòng vẫn không yên tâm, lại quay đầu nói: "Người đàn ông kia mặc đồ đen, còn đeo khẩu trang, ngay cả hành lý cũng không có, tóm lại... Chính là đặc biệt kỳ quái, em cần phải lưu ý nhiều một chút."
Một thân màu đen thì không có gì, nhưng ở trọ còn không mang theo hành lý. Cái này quá kỳ quái. Lê Sơ nhíu mày, nhìn thoáng qua đầu cầu thang. Mãi cho đến chín giờ tối, người đàn ông kỳ quái trên lầu cũng không xuống.
Tinh thần Tiểu Linh Lan sáng láng chơi một ngày, giờ phút này lười biếng vùi ở trong lòng Lê Sơ, mí mắt trên thỉnh thoảng đụng vào mí mắt dưới.
Tiểu Mạn ghé vào bàn làm bài tập, thỉnh thoảng có đề mục không biết lập tức đưa quyển bài tập tới trước mắt Lê Sơ, chân thành thỉnh giáo.
Tiếng chuông bàn đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Là một vị khách vào ở hai ngày trước gọi tới, nói là máy sấy tóc trong phòng bị hỏng, bảo nhân viên lễ tân đưa một người tốt qua.
Những đồ dùng hàng ngày này cũng không bền, cứ cách mười ngày nửa tháng sẽ hỏng một hai cái, Lê Sơ sớm mua một lô mới, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lê Sơ dỗ dành con gái bị tiếng chuông đánh thức, giương mắt nhìn Triệu Vân, nhẹ giọng nói: "Chị Vân, đến phòng chứa đồ lấy một cái mới đưa lên đi."
Sắc mặt Triệu Vân cũng không đẹp, giọng nói oán giận nói: "Khách của 302 mới ở hai ngày, đã hỏng hai cái máy sấy tóc rồi."
Mở nhà nghỉ luôn có thể gặp đủ loại khách nhân, nhưng người không yêu quý vật phẩm như vậy thì Triệu Vân vẫn là lần đầu tiên gặp. Lê Sơ tâm thiện nhưng không mềm yếu, cô cụp mắt nhìn về phía con gái đang ngủ say trong lòng, thản nhiên nói: "Chị Vân, lúc chị đi đưa về thì lấy máy sấy bị hỏng về."
Khách của 302 Lê Sơ đã gặp qua vài lần, đàn ông hơn hai mươi tuổi, một thân lưu manh, tác phong làm việc cà lơ phất phơ, đi cùng còn có một nữ sinh tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm.
Lê Sơ luôn cảm thấy máy sấy bị hỏng rất kỳ quái, liên tục hai ngày hỏng hai cái, giống như là cố ý. Chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều. Triệu Vân gật gật đầu đứng dậy cầm máy sấy đi lên lầu.
Cầu thang Lộc Minh Nhã Xá bằng gõ, lúc giãm lên sẽ phát ra tiếng thùng thùng, để phù hợp với phong cách cổ xưa, cầu thang cũng hơi hẹp, miễn cưỡng có thể chứa được hai người đi song song.
Âm thanh đế giày rơi trên tấm ván gỗ mãi đến khi Triệu Vân đứng ở lầu ba mới dừng lại. Đèn hành lang có chút tối tăm, ngoài cửa sổ cuối cùng chập chờn bóng lá cây tiêu điều.
Triệu Vân đứng ở trước cửa phòng, gõ hai cái,'Xin chào, tôi tới đưa máy sấy tóc."
Không đợi bao lâu, cửa phòng lập tức có người từ bên trong mở ra, người đàn ông trẻ tuổi giữ lại một đầu không kiên nhẫn đoạt lấy máy sấy tóc từ trong tay Triệu Vân,/"Trong tiệm các cô dùng máy sấy tóc rách gì, mỗi ngày hỏng, không thể mua cái tốt sao?"
Triệu Vân mềm lòng, nghe thấy giọng nói của khách nhân như vậy, trong lúc nhất thời không dám thuật lại lời Lê Sơ, chỉ cúi đầu luống cuống xoắn ngón tay. Người đàn ông đầu đinh chán ghét quét mắt nhìn cô một cái, bĩu môi nói: "Lười nói với cô, cút đi.”
Anh đang muốn đóng cửa lại, Triệu Vân bỗng nhiên đưa tay ngăn trở, Tiên sinh, phiền ngài đưa máy sấy bị hỏng cho tôi."
Trong mắt người thanh niên đầu đỉnh hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh, anh lập tức trấn định lại, hắng giọng nói: "Hỏng còn giữ lại làm gì, sớm ném đi."