Chương 215: Chương 215
Chương 215: Chương 215Chương 215: Chương 215
Anh có vô số lời muốn nói với cô, nhưng anh nói không nên lời. Ba năm trước lúc cô rời đi đã nói không hy vọng anh đến quấy râầy, cho nên aknh chưa bao giờ xuất hiện trước mắt cô.
Hôm nay nếu như không phải anh đứng trước cửa Lộc Minh Nhã Xá hồi lâu, bị cô gái nhỏ kia pkéo vào dừng chân, anh cũng sẽ không có cơ hội ra tay hỗ trợ. Cô gái vừa lên tiểu học cũng không có bao nhiêu khí lực, anh rất rõ ràng làe do mình muốn đi vào gặp cô một lần, cho nên mới tùy ý để bé gái kéo anh vào.
Đến giờ khắc này, anh cũng không có hối hận vì lựa chọn của mình. Thậm chí, anh cảm thấy may mắn vì mình ở bên cạnh cô lúc cô cần giúp đỡ.
Lê Sơ không biết anh đang suy nghĩ gì, nếu có thể, cô không muốn dính dáng gì đến Phó Tự Trì nữa,/'Phó tiên sinh, thị trấn Văn Đức tuy nhỏ, nhưng không chỉ có một nhà trọ của tôi, phí nghỉ đêm nay tôi miễn cho ngài, ngày mai còn mời ngài đến nhà khác xem sao."
Thân thể Phó Tự Trì cứng đờ, tứ chỉ dần trở nên lạnh lẽo/'Anh không phải cố ý đến quấy rây em, anh chỉ là..."
Chỉ là muốn gặp em. Nhưng lời này anh không nói nên lời, anh không thể để khoảng cách giữa mình và Lê Sơ càng sâu. Lòng ngực giống như bị tảng đá lớn chặn lại, làm cho anh thở không ra hơi, hồi lâu sau, anh bình tĩnh nói: "Anh chỉ muốn nhìn con gái một cái."
Lê Sơ mím môi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mắt này. Đây không phải là lần đầu tiên Phó Tự Trì tiếp cận cô trong ba năm qua, tháng thứ hai sau khi cô trở về thị trấn Văn Đức, Phó Tự Trì đã tới, mặc dù cố ý tránh xuất hiện trước mắt cô, nhưng Lê Sơ vẫn phát hiện ra sự tôn tại của anh từ những điểm khác thường.
Thời gian ba năm, Phó Tự đến đây vô số lần, Lê Sơ cũng đã phát hiện ra dấu vết tồn tại của anh rất nhiều lần, chỉ là vẫn luôn làm bộ như không hề hay biết.
Nếu anh không lộ diện quấy rầy, cô cũng không cần phải nói thêm gì. Sự cân bằng đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Phó Tự Trì là cha của Linh Lan, quan hệ huyết thống không thể dứt bỏ, Lê Sơ không có lý do gì từ chối yêu cầu thăm hỏi của anh.
Trong lòng không tình nguyện, giờ phút này, cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý,Anh có thể gặp con bé, nhưng anh không thể lấy thân phận là cha xuất hiện trước mặt con bé."
Trong mắt Phó Tự Trì hiện lên một tia mất mát, ánh mắt vốn sáng ngời trở nên ảm đạm không ánh sáng, giọng nói trâm thấp khàn đến cát sỏi: "Được."
Đường phố trống trải tịch mịch, chỉ có ánh trăng trong suốt chiếu trên mặt đường, đan xen với ánh đèn màu cam ấm áp. Nhiệt độ đầu xuân tăng trở lại, đến buổi tối vẫn rét lạnh, từ phía bắc thổi tới một trận gió, hàn ý lạnh lẽo bao lấy thân hình đơn bạc của Lê Sơ, làm cho cô nhịn không được run lẩy bẩy.
"Anh đưa em về." Phó Tự Trì vội vàng mở cửa xe sau, động tác không chút dây dưa. Lê Sơ đứng tại chỗ, nhìn thoáng qua cửa xe bị mở ra. Con phố này luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngay cả xe cũng rất hiếm thấy, xe vừa rôi đi ngang qua bị đôi tình nhân kia chặn lại, lại phải đợi chiếc tiếp theo không biết phải tới khi nào.
Cô không cự tuyệt đề nghị của Phó Tự Trì, nhấc chân đi tới. Sau khi ngồi xuống, Lê Sơ lễ phép cảm ơn.
Tay Phó Tự Trì khoát lên cửa xe dừng lại, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, không đáp lại. Xe chạy bình ổn, Lê Sơ dựa vào cửa sổ thủy tinh, trâm mặc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Đêm khuya thị trấn Văn Đức rất yên tĩnh, toàn bộ thị trấn tựa hồ đều ngủ say trong mộng, chỉ có hai bên bờ sông đèn đuốc sáng trưng, tỏ rõ hơi thở khói lửa của thị trấn này.
Trong lúc đó, Phó Tự Trì nhìn thoáng qua người ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, ánh mắt lóe lên hồi lâu, anh thử mở miệng: "Linh Lan là nhũ danh của con gái sao?"