Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Chương 216

Chương 216: Chương 216 Chương 216: Chương 216Chương 216: Chương 216

Người ngồi phía sau giống như mèo trả lời một tiếng: "Ừ"

"Anh không tìm người điều tra hai người, chỉ là nghe em nhắc tới cái tên này thôi." Có lẽ là lo lắng Lê Sơ hoài nghi, anh lập tức bổ sung. Anh đã vô số lần nghe thấy Lê Sơ gọi cái tên này, lần đầu tiên nghe, anh giật mình sửng sốt hồi lâu không tỉnh lại.

Anh nhớ tới sợi dây chuyền kéo từ trên cổ Lê Sơ xuống trước kia, mặt dây chuyền chính là kiểu dáng Linh Lan, ánh mắt quý trọng Lê Sơ cho tới bây giờ còn có thể hiện ra trước mắt anh. Khi đó, anh ghen tị đến phát điên, dây chuyền bị anh hung hăng nghiền ở dưới chân, rách nát đến không ra dáng vẻ, trong lòng mới có một tia vui sướng.

Phó Tự Trì cong khóe môi, cười tự giễu. Từ đầu đến cuối anh đều biết người trong lòng Lê Sơ là Hạ Minh Châu, là anh dùng thủ đoạn mới mạnh mẽ giữ người lại, hiện tại tên con gái anh trở thành ký thác Lê Sơ hoài niệm Hạ Minh Châu, làm sao không phải là báo ứng của anh.

Không khí lại trở về trầm mặc. Rất lâu sau, Lê Sơ thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: "Con gái tên là Lê Niệm Hâm,

"Lê Niệm Hâm'. Phó Tự Trì lặp lại một lần, âm cuối quanh quẩn trong miệng anh, giống như muốn khắc mấy chữ này vào lòng.

"Có ngụ ý gì không?”

"Không có.' Cái tên Lê Niệm Hâm này là lúc tiệc trăm ngày mới đặt, khi đó tỉnh thần Lê Sơ rất không tốt, cả ngày buồn bực không vui, cô hy vọng con gái mình tương lai có thể sống vui vẻ tự tại, lập tức lấy chữ Hâm, chỉ là Lê Hâm và Âm đồng tâm, người lớn tương đối kiêng kị, lập tức thêm chữ Niệm đi vào.

Sự tồn tại của con gái cũng làm cho Lê Sơ tốt lên, trên mặt nhiều nụ cười, cả người giống như là lột xác sống lại, cùng người ba năm trước khi bị nhốt ở trong lòng sắt kia hoàn toàn khác biệt. Cô lại trở về trạng thái trước kia.

Khi Linh Lan tròn một tuổi, Lê Sơ đã có thể cầm bút vẽ sáng tác một lần nữa, thời gian một năm để cho cô tìm về tấm lòng ban đầu tranh của cô cũng không âm u như trước.

Lê Sơ dựa vào cửa sổ thở ra một hơi, sương mù làm mờ kính trong suốt. Xe dừng trước Lộc Minh Nhã Xá, Phó Tự Trì cởi dây an toàn xuống xe. Lê Sơ đưa tay định mở cửa xe, lại được Phó Tự Trì mở từ bên ngoài. Cô thu hồi đầu ngón tay, móng tay được cắt tỉa mượt mà rơi vào lòng bàn tay, có chút đau, lại làm cho cô càng thêm tỉnh táo. Lúc xuống xe, Lê Sơ không giãm vững mặt đất, suýt ngã, Phó Tự Trì theo bản năng đưa tay đỡ.

Lê Sơ dùng sức đánh rơi tay đối phương, cô gần như hét lên: "Đừng chạm vào em."

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo run rẩy sợ hãi.

Những hồi ức trong quá khứ như nước lũ tràn vào đầu cô, khiến cô căn bản không có cách nào suy nghĩ. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là rời xa người trước mắt này.

Lê Sơ kéo dài khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì, cô ổn định cảm xúc, không biểu lộ sự sụp đổ trong lòng,'Xin lỗi, em không cố ý đánh anh."

Thời gian ba năm, cô cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, có thể quên đi tất cả quá khứ, quên đi những đau khổ bị cô cưỡng ép nuốt xuống, cô cho rằng mình có thể đối xử với Phó Tự Trì như đối xử với người xa lạ, Cho đến khi vừa rồi Phó Tự Trì chạm vào khiến cơ thể cô kháng cự theo phản xạ có điều kiện, cô mới phát hiện cô không làm được.

Cô không thể coi anh như người xa lạ, cũng không thể làm như không có việc gì ở chung với amh, anh đối với cô mà nói là rắn độc, là sự tôn tại cần tránh xa.

Tay Phó Tự Trì cứng ngắc giữa không trung, mu bàn tay trắng nõn đỏ sẫm, lông mi dài rậm rủ xuống che giấu sự ảm đạm trong đáy mắt anh. Anh không ngờ Lê Sơ lại bài xích anh như vậy. Thời gian ba năm cũng không đủ để rửa sạch ấn tượng của anh trong lòng Lê Sơ.
Bình Luận (0)
Comment