Chương 217: Chương 217
Chương 217: Chương 217Chương 217: Chương 217
Quá khứ sai lâm quá nhiều, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, thậm chí ngay cả bù đắp cũng không biết nên làm như thế nào. Điều duy nhất có thể làm là rời xa cô và con gái, nhưng đây cũng là điều anh không muốn làm nhất.
Anh tình nguyện Lê Sơ mắng anh đánh anh tra tấn anh, cũng không muốn như bây giờ, ngay cả nói một câu với cô cũng là xa xỉ. Phó Tự Trì buông tay xuống, khàn giọng nói: "Bên ngoài lạnh, em vào đi."
Lê Sơ nhìn Phó Tự Trì, ánh mắt đạm mạc, giống như mặt nước đầm sâu trong rừng, không thể không gợn sóng.
Phó Tự Trì đứng đó, thân hình thon dài dưới ánh trăng mông lung vẫn cô đơn. So với ba năm trước, anh gầy đi rất nhiều, mặt mày cũng không còn tùy ý phô trương như trước nữa. Anh trở nên càng thêm thành thục ổn trọng, khí chất cũng ôn hòa.
Nhưng rồi sao? Anh coi như là thay hình đổi dạng, gọt thịt róc xương, cũng không có nửa phần quan hệ với cô.
"Phó tiên sinh, cảm ơn ngài đã đưa tôi về
Lê Sơ dừng một chút, lại tiếp tục nói:
“Ngày mai gặp con gái xong, xin ngài rời đi." Được."
Phó Tự Trì cố nén nỗi đau trong lòng, đáp lại. Anh đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh đồng ý với Lê Sơ trong đêm nay. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào cự tuyệt, nhưng đại não tỉnh táo lại chỉ có thể khiến anh đồng ý đáp lại. Anh chưa bao giờ hận mình tỉnh táo như vậy. Trong kinh doanh, một bộ não tỉnh táo có thể giúp anh cảnh giác cao độ và đưa ra quyết định đúng đắn. Hiện tại, anh lại chỉ muốn làm cho chính mình hồ đồ, nếu như anh đủ hồ đồ, lập tức sẽ không nhận ra Lê Sơ chán ghét anh tới mức nào, lập tức có thể cự tuyệt lời Lê Sơ nói ra, tiếp tục ở lại chỗ này. Lê Sơ không nói thêm gì nữa, cô xoay người đi vào nhà trọ.
Phó Tự Trì yên lặng nhìn bóng lưng cô, ánh mắt tham luyến một giây cũng không dời đi, cho đến khi bóng dáng kia biến mất hồi lâu, Phó Tự Trì buông lỏng sức lực toàn thân, chán nản dựa vào cửa xe. Lộc Minh Nhã Xá cũng không phải kinh doanh 24/24, trước 12 giờ tối sẽ khóa cửa, không cho người ra vào.
Lúc Lê Sơ trở về đã là hơn mười một giờ đêm. Triệu Vân vẫn canh giữ ở quầy lễ tân, không đi nghỉ ngơi, thấy Lê Sơ trở về, tinh thân bất mãn lập tức phấn chấn,'Sơ Sơ, bên cảnh sát nói thế nào?"
"Chỉ bảo bọn họ bồi thường chút tiền."
Lê Sơ nhẹ nhàng nói. Triệu Vân nhíu mày, tựa hồ là không hài lòng với kết quả này,Ai, hai người trẻ tuổi kia vừa rồi trở về vẫn mắng không ngừng, bồi thường chút tiền đại khái cũng không có tác dụng gì, bọn họ sẽ không nhớ lâu."
Lê Sơ trong lòng tán thành lời Triệu Vân nói, cũng biết Triệu Vân đang lo lắng cái gì, ngoài miệng an ủi: "Chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy, về sau không làm ăn với bọn họ là được." Triệu Vân gật gật đầu việc làm ăn với người như thế quả thật không nên làm.
"Sơ Sơ, em đi nghỉ ngơi đi, ở đây chị xem là được."
Lê Sơ không từ chối, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi,' Ừ, vậy làm phiền chị."
Triệu Vân khoát tay,' Không phiền, đây là việc chị nên làm." Lê Sơ đi vào phòng, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cục bột nhỏ ngủ trên giường, mặt mày trong nháy mắt nhu hòa, cô đi tới ngồi xuống bên giường, kéo chăn đắp trên người con gái lên cao. Sau khi rửa mặt xong, Lê Sơ nằm xuống bên cạnh con gái, đang muốn đưa tay tắt đèn thì cục bột nhỏ bỗng nhiên lăn vào trong lòng cô, mềm mại mở miệng,'Mẹ đi đâu rồi, con đợi mẹ đã lâu."
Lê Sơ ôm lấy con gái,'Mẹ có việc đi ra ngoài, bảo bối đang đợi mẹ cùng ngủ sao?"
"Dạ, mẹ không ở đây con sợ." Từ sau khi Linh Lan sinh ra thì không có một ngày nào rời khỏi Lê Sơ, ngủ cũng chỉ chịu để Lê Sơ ở bên cạnh, tỉnh ngủ phát hiện mẹ không có ở đây sẽ khóc rống, ngoại trừ Lê Sơ ra ai dỗ bé cũng không có tác dụng.