Chương 218: Chương 218
Chương 218: Chương 218Chương 218: Chương 218
Lê Sơ cúi người xuống, hôn lên trán no đủ của con gái, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: 'Không sợ không sợ, mẹ sẽ vĩnh viễn ở bên Linh Lan."
Linh Lan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vui vẻ nở nụ cười.
Lê Sơ nhìn con gái, nghĩ tới Phó Tự Trì, bà xoa tóc con gái nói: "Linh Lan, ngày mai chúng ta phải gặp một người chú."
"Chú nào?”
"Là chú mà con chưa từng gặp.
"Š"
Trẻ con đối với việc gặp người nào không hề hứng thú, trong thế giới của đứa nhỏ chỉ có ăn cùng chơi mới là quan trọng nhất.
Lê Sơ không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô không thể bình tĩnh được. Con gái trong lòng dần dần ngủ thiếp đi, Lê Sơ hạ giọng nói một câu: "Bảo bối ngủ ngon."
Đáp lại cô chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
Sáng sớm hôm sau, Lê Sơ ôm Linh Lan ra khỏi cửa phòng.
Đứa nhỏ ba tuổi không tính là nhẹ, thân thể Lê Sơ gầy yếu, ôm có chút cố hết sức, tới quầy lễ tân, Lê Sơ lập tức thả Linh Lan xuống. Đứa nhỏ hiếu động không ở không được, chân dính đất lập tức nhanh nhẹn chạy vào trong sân. Lê Sơ nhịn không được quan tâm nói: "Linh Lan, chạy chậm một chút, đừng để ngã."
"Con biết rồi ạ."
Giọng nói trẻ con truyền vào bên tai Lê Sơ suy yếu rất nhiều. Linh Lan ở trong sân chơi cũng không có chuyện gì, Lê Sơ lập tức yên tâm giúp đỡ Triệu Vân cùng nhau sửa sang lại quầy lễ tân.
Triệu Vân vừa lau mặt bàn, vừa nói: “Sơ Sơ, đôi nam nữ ngày hôm qua kia sáng sớm hôm nay đã lui phòng, chị lo lắng lập tức đến phòng bọn họ nhìn một chút, ôi, đó gọi là bẩn thỉu, chị cũng không có cách nào đặt chân, nhìn người rất sạch sẽ, sao lại không chú ý vệ sinh chút nào."
Lê Sơ bỏ khăn lau trong tay vào trong chậu nước chà xát. Cô trả lời: "Ngày hôm qua họ đã bồi thường tiền, hiện tại cũng trả phòng, cũng đừng so đo nữa, lát nữa em đi thu dọn là được.
Triệu Vân cười cười: "Chị đã thu dọn xong rồi, sao có thể để bà chủ làm những việc bẩn thỉu này."
Lê Sơ nghe xong lời Triệu Vân, trong lòng dao động nhưng cũng không thể làm gì được. Cô đã sớm đối đãi Triệu Vân như người nhà, nhưng Triệu Vân thủy chung nhớ rõ mình là nhân viên của cô, nửa bước cũng không chịu vượt quá khuôn phép.
Ngay cả mẹ cô Phùng Ngọc Dung cũng liên tục khen ngợi Triệu Vân, nói Lê Sơ không nhìn lầm người. Lê Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Vân, trong mắt nở nụ cười, Vất vả cho chị rồi."
"Không vất vả, không vất vả."
Khi ánh mắt Lê Sơ đảo qua đầu cầu thang, cô mở miệng hỏi: "Vị khách tối hôm qua cùng em đi tới cục cảnh sát trả phòng chưa?”
Trong mắt Triệu Vân hiện lên một tia nghi hoặc, ngay sau đó, cô bừng tỉnh đại ngộ,Ý em là vị khách 302 kia phải không."
"Ừ"
"Chưa trả phòng, vừa rồi lúc em còn chưa tới đã đi ra ngoài, rất vội vã, cũng không biết sáng sớm như vậy đi làm gì."
Triệu Vân chỉ cảm thấy anh rất kỳ quái, một kiện hành lý cũng không mang theo, nhìn không giống như tới du lịch, nhưng là nghe khẩu âm của anh, cũng không phải người địa phương.
Lê Sơ cụp mắt, đôi môi đầy đặn khẽ nhếch lên. Đêm qua cô đã đồng ý với Phó Tự Trì, cho phép anh gặp con gái một lần, nếu đã hứa, cô phải làm được, nhưng trong lòng vẫn không muốn con gái tiếp xúc với Phó Tự Trì.
Con gái đi theo bên cạnh cô ba năm, một ngày cũng không rời đi, cô biết con gái ỷ lại mình bao nhiêu, nhưng cô vẫn sợ, sợ Phó Tự Trì xuất hiện chia la tình yêu chân thành nhất của con gái, càng sợ Phó Tự Trì vi phạm lời hứa, cướp đi quyền nuôi dưỡng con gái từ trong tay mình.
Lê Sơ lo sợ bất an cầm lấy đồ trang trí bằng sứ xanh trên mặt bàn lau chùi, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.
Tiếng Linh Lan mềm mại kêu oa vang lên khiến Lê Sơ cả kinh, tay khẽ run, vật trang trí từ lòng bàn tay cô rơi xuống, đụng đất một tiếng vỡ thành mảnh nhỏ. Lê Sơ không để ý đến mảnh vỡ, nhấc chân đi vào trong sân.