Chương 219: Chương 219
Chương 219: Chương 219Chương 219: Chương 219
Ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu vào tường viện bò đầy hoa kim ngân, cánh hoa dính sương sớm giống như là mạ một tầng vàng. Dưới góc tường có hai người một lớn một nhỏ đang đứng.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen trong tay mang theo hộp quà công chúa cực kỳ không tương xứng với anh. Anh đưa hộp quà cho cô bé trước mặt, ánh mắt vừa trìu mến vừa kích động.
Tiểu Linh Lan chắp tay sau lưng, cảnh giác nhìn chăm chú vào anh, bộ dáng đề phòng.
"Linh Lan." Lê Sơ gọi tên con gái. Tiểu Linh Lan nhìn thấy mẹ, lập tức bước chân nhỏ qua, nhào vào trong ngực mẹ. Giọng nói của cô bé có chút ủy khuất kể ra: "Mẹ, chú kia đột nhiên xuất hiện, còn muốn tặng quà cho con. Chú có phải là người xấu hay không?”
Mẹ từng nhiều lần dặn dò cô không được lấy đồ người xa lạ cho, càng không được ăn đồ ăn của người xa lạ, Tiểu Linh Lan vững vàng ghi tạc lời của mẹ trong đầu.
Tiểu Linh Lan trốn ở phía sau Lê Sơ, bám lấy hai chân Lê Sơ, từ khe hở len lén nhìn thoáng qua chú kỳ quái. Chỉ là chú này có bộ dạng rất đẹp, so với đại minh tinh trên TV còn đẹp hơn.
Tiểu Linh Lan không nhịn được lại nhìn vài lần. Phó Tự Trì sững sờ cầm hộp quà đứng tại chỗ, nghe thấy con gái nói anh là người xấu, trong lòng đau như bị dao khoét.
Ba năm qua, đây lần đầu tiên anh nhìn con gái gần như vậy, lại bị cho là người xấu, quả thực so với giết anh còn khiến anh thống khổ gấp trăm lần. Anh nhìn về phía con gái trốn ở phía sau Lê Sơ, tâm mắt đối mặt với cặp mắt to tròn xoe kia, anh không tự giác đi về phía trước một bước, muốn tới gân một chút, lại thấy con gái hoảng loạn giấu đầu đi không muốn nhìn về phía anh.
Sáng sớm không khí trong lành nhất, nhưng Phó Tự Trì lại cảm thấy lòng ngực mình ngột ngạt đến không thở nổi.
Lê Sơ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của con gái, ý bảo cô buông mình ra. Tiểu Linh Lan cũng nhu thuận buông tay ra. Lê Sơ ngồi xổm xuống, ôm con gái vào lòng, chỉ vào Phó Tự Trì, nhẹ giọng nói: "Chú này không phải người xấu, chú ấy là...
Lê Sơ dừng một chút, lời nói trên đầu lưỡi quanh quẩn hồi lâu, cuối cùng nói ra,'Chú ấy là người mẹ quen biết."
"Là bạn tốt của mẹ sao?" Trong mắt Tiểu Linh Lan, người bạn tốt nhất chính là chị Tiểu Mạn, vậy chú này có phải là "chị Tiểu Mạn" của mẹ không.
Lê Sơ vuốt mái tóc trên trán con gái, khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt: "Không phải bạn tốt, chỉ là quen biết thôi."
"À, vậy à"
Linh Lan rời khỏi lòng mẹ, chạy chậm vào lòng Phó Tự Trì, bé cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhưng người chú trước mặt này thật sự quá cao, cổ bé đau đến nỗi vẫn không nhìn được hết mặt anh.
"Chú, cháu tên Linh Lan, tên lớn là Lê Niệm Hâm, mẹ cháu tên Lê Sơ, mẹ mở một cửa hàng, gọi là nai con vịt vịt..."
Đoạn giới thiệu này của Linh Lan khiến Lê Sơ dở khóc dở cười. Nguyên bản cô lo lắng Linh Lan chạy loạn tìm không được nhà, lập tức để cho con gái cơ bản thuộc lòng mọi thông tin trong nhà, kết quả nhóc tỳ kia thuộc thì thuộc, chỉ là thuộc không rõ ràng lắm. Dù sao tuổi còn quá nhỏ, Lê Sơ cũng không có ép buộc con gái nhất định phải một chữ không sai.
Từ đó về sau, phàm là gặp gỡ người lạ, tiểu Linh Lan lập tức bắt đầu một chuỗi dài tự giới thiệu, bộ dáng nghiêm trang cộng thêm giọng nói mêm dẻo của bé đều chọc cho đối phương cười ha ha.
Lúc Linh Lan nói chuyện, sắc mặt Phó Tự Trì dịu đi rất nhiều, anh nửa ngồi xổm xuống, chăm chú nghe con gái nói chuyện.
Sau khi tự giới thiệu kết thúc, Linh Lan chớp mắt hỏi: "Chú tên gì vậy?”
"Phó Tự Trì.
Tiểu Linh Lan nghe không hiểu, tự động lược bỏ hai chữ sau, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chú Phó." Phó Tự Trì sửng sốt vài giây, cứng ngắc gật đầu.
Cô bé trước mắt là con gái của anh, nhưng anh lại không thể để cô gọi anh một tiếng cha. Anh thu lại mất mát trong mắt, khóe miệng kéo ra một nụ cười chua xót, đưa hộp quà công chúa trong tay cho tiểu Linh Lan.