Chương 220: Chương 220
Chương 220: Chương 220Chương 220: Chương 220
Linh Lan xoay người, ánh mắt hỏi mẹ có thể hay không thu, thẳng đến cô nhìn thấy mẹ mình gật gật đầu mới vui vẻ mà nhận lấy lễ vật.
"Cảm ơn chú Phó."
Đứa bé cầm đồ chơi mới lập tức không khống chế được muốn mở ra chơi, nhóc chạy đến trước mặt Lê Sơ, trông mong hỏi: "Mẹ, con có thể vào chơi không?”
"Đi thôi."
Linh Lan được mẹ cho phép vung chân chạy vào trong phòng, sợ chậm một bước búp bê công chúa trong tay sẽ không thấy đâu.
Phó Tự Trì nhìn nơi Linh Lan biến mất, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ không nỡ. Một lúc lâu sau, anh thu hồi ánh mắt, khàn giọng nói với Lê Sơ: "Cảm ơn em đã đồng ý cho anh gặp con gái."
Lê Sơ cụp mắt,/"Hộp quà kia là anh ra ngoài mua từ sáng sớm đi."
Phó Tự Trì nhìn chằm chằm Lê Sơ, trong lòng lại dâng lên một chút chua xót, Đúng vậy, lúc tới không mang theo gì, cũng không tiện tay không gặp con gái.'
"Sau này đừng tặng nữa.' Lê Sơ dừng lại một lát, lại nói: “Gọi con bé là Linh Lan đi. Nơi này người lui tới không ít, em không muốn để cho người khác biết anh là cha của Linh Lan."
Phó Tự Trì đứng ở góc tường, giống như là cột đá phong hóa, cơ hồ muốn vỡ vụn từng mảnh trong nắng sớm.
Anh muốn mở miệng nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại một chữ cũng nói không nên lời. Anh biết Lê Sơ không cần sự quan tâm của anh, cũng không cần sự giúp đỡ của anh.
Nhưng anh vẫn không khống chế được chính mình muốn tới tiếp cận cô, cho dù chỉ là xa xa nhìn một cái cũng làm cho anh cảm thấy sống là có ý nghĩa. Nước chảy đá mòn, dây thừng cưa gỗ đứt, từ ngữ như vậy luôn dạy người ta phải kiên trì bần bỉ, giống như như vậy có thể đạt được kết quả mong muốn.
Nhưng anh lặng lẽ bảo vệ họ ba năm, Lê Sơ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh thêm một cái. Cảm giác thất bại giống như cát bay mài mòn kiêu ngạo của anh. Lê Sơ không muốn lại có bất kỳ liên quan gì anh một lần nữa, anh đột nhiên xuất hiện như vậy, quấy rầy cuộc sống bình tĩnh an tường của cô, làm cho cô sợ hãi, càng làm cho cô e rè, cô không bao giờ muốn trở lại cuộc sống trước kia, thống khổ không chịu nổi.
Cô quả quyết nói: "Thời gian không còn sớm, Phó tiên sinh về đi."
Nói xong cô lập tức xoay người rời đi, để lại một mình Phó Tự Trì đứng trong sân.
Lê Sơ không biết Phó Tự Trì rời đi lúc nào, có lẽ là sau khi cô nói xong, hoặc có lẽ anh lại nấn ná một thời gian, nhưng chờ cô chơi với con gái hồi lâu rồi đi ra, người đã không còn ở đó nữa.
Hơi thở trong lòng Lê Sơ nhẹ nhõm hẳn. Hai ngày sau, Phùng Ngọc Dung từ nhà mẹ đẻ trở về, đồ đạc lỉnh kỉnh mang theo một đống lớn đặc sản.
Lúc Lê Sơ giúp mẹ thu dọn đồ đạc, Phùng Ngọc Dung kéo Lê Sơ, ánh mắt nhìn bốn phía một vòng, sau khi xác nhận không có ai, mới yên tâm nói: "Có phải cậu ta tới rôi không?”
Tay Lê Sơ thu dọn đồ đạc dừng lại, làm bộ nghe không hiểu/Ai vậy?" Phùng Ngọc Dung cũng không tiếp tục nói bóng gió, bà nói thẳng,'Phó Tự Trì."
Lê Sơ cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng. Phùng Ngọc Dung hỏi cũng là lo lắng cho tình hình trước đó của Lê Sơ, biểu hiện của Phó Tự Trì mặc dù không giống như cô lo lắng, nhưng Lê Sơ vẫn không hoàn toàn yên lòng, sự tỉ tiện trước đây của Phó Tự Trì đến chết cô cũng sẽ không quên, sao cô dám hoàn toàn tin tưởng người này.
Lê Sơ không muốn để cho mẹ cũng lo lắng theo, bình thản bỏ đi băn khoăn của mẹ mình Không phải, anh ta chỉ là muốn liếc mắt nhìn con gái một cái."
"Vậy là tốt rồi." Phùng Ngọc Dung biết rõ con gái của mình là người có chủ ý, lúc trước nếu cô đã câm quyên nuôi dưỡng Linh Lan trở về thì cũng sẽ không dễ dàng trả lại. Mấy năm nay trong nhà có thêm Linh Lan náo nhiệt không ít, cũng hòa tan bi thương do Lê Diệu Tường qua đời.