Chương 225: Chương 225
Chương 225: Chương 225Chương 225: Chương 225
Lê Sơ ôm con gái đi về phía sạp kẹo. Đám người chen chúc, Lê Sơ đi gian nan, bả vai bị va chạm nhiều lần. Một đám trẻ con xen kẽ trong đám người, tùy ý đùa giỡn, đụng thẳng vào bắp chân Lê Sơ. Trọng tâm cơ thể Lê Sơ mất cân bằng, ngã về phía trước, cô vô thức ôm chặt con gái trong lòng, không để con gái bị tổn thương. Trong nháy mắt cô muốn ngã xuống lại có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đỡ lấy cô.
Lê Sơ đứng vững, lòng vẫn còn sợ hãi. Cô ngước mắt nhìn về phía người tốt bụng đã cứu cô cùng con gái, khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lời nói trong miệng phiêu tán ở đầu lưỡi cô. Tiểu Linh Lan ôm cổ Lê Sơ, theo tâm mắt của cô quay đầu ánh mắt như quả nho bỗng nhiên sáng lên, nhu thuận gọi một tiếng: "Chú Phó."
Phó Tự Trì sửng sốt một chút, thu lại mất mát trong đáy mắt, anh hơi cúi người xuống, đối diện với Linh LanĐã lâu không gặp, Linh Lan còn nhớ rõ chú sao."
"Đương nhiên nhớ rõ, bộ dạng chú rất đẹp, so với minh tỉnh trên ti vi còn đẹp hơn.”
Tiểu Linh Lan chớp mắt to. Một bộ dáng nghiêm túc.
Phó Tự Trì bị con gái chọc cười, nhịn không được khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, giống như là sữa ngâm qua, tơ mịn mềm mại.
Trái tim Phó Tự Trì cũng mềm mại theo. Cách ba năm, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với bé con, thời điểm lần trước ôm bé, bé còn chưa đầy tháng, em bé lớn một chút xíu cứ như vậy nằm trong lòng của anh, mút lấy tay nhỏ bé ê ê nha nha, hiện tại đã lớn như vậy rồi, cũng sẽ nói rất nhiều lời. Anh đã làm sai quá nhiều, cho nên cũng bỏ lỡ quá nhiều. Phó Tự Trì cách rất gân khiến Lê Sơ cảm thấy một cảm giác áp bức vô hình, gân như khiến cô nhớ lại những đau khổ trong quá khứ.
Cô lặng lẽ lui vê phía sau một bước, kéo dài khoảng cách "Cảm ơn sự giúp đỡ của Phó tiên sinh."
Lê Sơ một khắc cũng không muốn ở cùng Phó Tự Trì, cô sốt ruột nói: "Linh Lan, nói tạm biệt với chú, chúng ta phải đi đây."
Tiểu Linh Lan lưu luyến nhìn Phó Tự Trì, kéo dài giọng nói: "Được rồi... tạm biệt chú.'
Đi ngang qua Phó Tự Trì, Lê Sơ dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được cảnh cáo một câu: "Đừng đi theo em nữa."
Phó Tự Trì đứng lại, yên lặng nhìn bóng lưng Lê Sơ đã đi xa, hồi lâu sau, anh bước lên. Lê Sơ và con gái đi dạo bao lâu, Phó Tự Trì theo bấy lâu, anh vẫn giữ khoảng cách, tránh bị Lê Sơ phát hiện.
Từ xa đưa mắt nhìn họ về nhà, Phó Tự Trì mới lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá. Anh dựa vào thân cây, tàn thuốc trên đầu ngón tay lóe lên tia lửa đỏ tươi, sương khói lượn lờ trước mắt anh, tâm mắt mơ hồ.
Ba năm mà Lê Sơ rời đi này, cũng là ba năm anh hoàn toàn rơi vào địa ngục. Anh điên cuồng vùi đầu vào công việc, cố gắng làm cho mình quên đi đau khổ mất đi cô, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, đau đớn khoét tim sẽ cắn trả gấp bội.
Anh mới hiểu được khi đó Lê Sơ có bao nhiêu thống khổ. Sau đó, anh chỉ có tới gặp cô một lần, trong lòng mới có thể có được một lát an bình. Giống như nghiện, gặp một lần mới có thể thỏa mãn một lần. Con người có lẽ sẽ không thỏa mãn, ngay từ đầu nghĩ chỉ cần có thể nhìn cô từ xa một cái là tốt rồi, tiếp theo, anh đã muốn nhìn cô gần một chút, muốn trò chuyện với cô, đến bây giờ, anh muốn bắt đầu lại từ đầu với Lê Sơ.
Anh quá hiểu mình, anh tuyệt đối không thể nhìn Lê Sơ ở cùng một chỗ với người khác. Nếu bên cạnh Lê Sơ có bất kỳ người đàn ông nào, vậy chỉ có thể là anh. Không có người đàn ông nào có thể là trở ngại của anh.
Nếu không, anh sẽ chỉ giải quyết không chút lưu tình. Tựa như Chu Vũ vậy...
Đêm khuya càng khuya, Lê Sơ dựa vào đầu giường, ánh mắt dừng trên người con gái đang ngủ say. Ban ngày Phó Tự Trì đột nhiên xuất hiện, Chu Vũ sợ hãi chạy trốn khiến Lê Sơ không thể không suy nghĩ nhiều.