Chương 226: Chương 226
Chương 226: Chương 226Chương 226: Chương 226
Cô đoán Chu Vũ không quấy rầy cô nữa có lẽ có quan hệ với Phó Tự Trì, Chu Vũ làm như vậy là vì tiền hay vì cái gì khác thì không biết được.
Một mặt Lê Sơ cảm thấy may mắn khi thoát khỏi Chu Vũ, mặt khác, cô cảm thấy dường như mình không hoàn toàn thoát khỏi Phó Tự Trì.
Cho dù Phó Tự Trì cố ý kéo dài khoảng cách, cô vẫn biết anh đi theo họ. Giống như là cuồng theo dõi, làm cho cô cảm thấy khủng bố.
Lê Sơ nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, nếu Phó Tự Trì nhất định phải dùng thủ đoạn để đạt được mục đích gì, cô cũng không có năng lực chống đỡ, thay vì nơm nớp lo sợ như vậy, chi bằng sống tốt cuộc sống trước mắt... Sau khi Chu Vũ triệt để cắt đứt liên lạc, Phùng Ngọc Dung tiếc hận hồi lâu, lại bắt đầu thu xếp cho Lê Sơ giới thiệu những người khác, cũng không biết như thế nào, chính là tìm mãi không thấy ai thích hợp, chỉ có thể kéo dài.
Trung tuần tháng năm, Lê Sơ nhận được tin nhắn bạn tốt Từ Tử Khâm nhắc nhở cô đi tham gia hôn lễ. Không bao lâu sau, Từ Tử Khâm lập tức nói cho Lê Sơ biết cô ấy muốn kết hôn cùng Thời Doanh, mời Lê Sơ tới trình diện, còn muốn Tiểu Linh Lan làm hoa đồng của cô. Phía sau bố trí nơi tổ chức hôn lễ, chọn áo cưới, chụp ảnh cưới, đều liên lạc với Lê Sơ, nhờ cô giúp tìm hiểu tường tận. Hôn lễ định vào ngày hai mươi tháng năm, tính ra cũng không còn mấy ngày nữa.
Từ Tử Khâm có thể đi cùng Thời Doanh, quả thật làm cho Lê Sơ hơi cảm thấy ngoài ý muốn. Cô cũng không hiểu Thời Doanh, từ biểu hiện ngôn ngữ thường ngày của anh mà nói, có vẻ là một lãng tử tình trường thật sự.
Từ Tử Khâm quá mức đơn thuần, tính cách lại tương đối nóng nảy, ở trên tình trường tất nhiên không phải là đối thủ của Thời Doanh.
Lê Sơ cũng vì thế mà lo lắng. Sau đó Từ Tử Khâm mang theo Thời Doanh tới gặp Lê Sơ, ở trong nhà trọ ba ngày, Thời Doanh khắp nơi quan tâm Tử Khâm, ngay cả Lê Sơ không nghĩ tới, anh đều làm rất khá, Lê Sơ lúc này mới yên tâm giao bạn tốt cho Thời Doanh, chân thành chúc phúc.
Sau khi nhận được tin tức của Từ Tử Khâm, Lê Sơ định ngày 18 đi Lạc Thành, chuyện trên tay đều an bài thỏa đáng. Sáng sớm ngày 18, Lê Sơ đưa con gái đi tàu cao tốc vào thành phố. Trẻ con lần đầu tiên đi xa nhà, ở trong xe thời gian dài sẽ không thích ứng, Lê Sơ đành chọn đường sắt cao tốc, giảm bớt một nửa thời gian đi đường.
Ra khỏi ga tàu cao tốc, chỉ thấy Từ Tử Khâm một thân trang phục nghề nghiệp, dưới chân đạp cao gót, hùng hùng hổ hổ vọt tới.
"Sơ Sơ, tiểu Linh Lan." Từ Tử Khâm giơ tay lên vung vẩy, trong giọng nói vui sướng dâng trào mà ra. Lê Sơ dắt con gái, tay kia kéo vali hành lý, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu đáp lại: "Tử Khâm." Từ Tử Khâm đi tới trước mặt các cô dừng lại, miệng nhỏ thở hổn hển, vỗ về ngực bình ổn/Luật sở có chút chuyện, đi ra chậm, thiếu chút nữa là để hai người chờ mình rồi."
Lê Sơ từ trong túi xách lấy ra một chai nước chưa từng mở đưa qua/'Không vội, cậu chậm rãi uống chút nước."
Từ Tử Khâm tiếp nhận nhưng cũng không có mở ra, cô cúi người xuống xem tiểu Linh Lan;"Linh Lan bảo bối, có nhớ mẹ nuôi hay không."
Tiểu Linh Lan gật gật đầu: "Rất nhớ ạ."
Nói xong, Linh Lan giấy khỏi Lê Sơ đang nắm tay cô bé, từ trong túi thần thân bí bí lấy ra cái gì đó, nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, cô bé giương khuôn mặt nhỏ nhắn nói: 'Mẹ nuôi, con cho mẹ một lễ vật." Từ Tử Khâm ánh mắt sáng ngời, đưa tay ra ngoài. Tiểu Linh Lan nhanh chóng thả đồ vật trong tay lên. Là một viên kẹo sữa.
Linh Lan chớp mắt: "Mẹ nuôi, kẹo này ăn rất ngon nha, con tặng viên cuối cùng cho mẹ rồi."
Từ Tử Khâm vừa buồn cười vừa cảm động, cô khom lưng nửa ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu Linh Lan, hôn lên trên gương mặt trắng nõn của cô bé một cái,'Cám ơn bảo bối, mẹ nuôi rất thích lễ vật của con."