Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 227: Chương 227

Chương 227: Chương 227 Chương 227: Chương 227Chương 227: Chương 227

Nhóc tỳ kia thích ăn kẹo bao nhiêu, Từ Tử Khâm biết, Linh Lan nguyện ý chia sẻ kẹo cho cô, có thể thấy được là thật lòng thích cô. Từ Tử Khâm luyến tiếc ăn, cẩn thận bỏ vào trong túi trân quý. Cô nắm tay Linh Lan đứng dậy, vẻ mặt tươi cười: "Các cậu khẳng định đã mệt mỏi rồi, mình đưa hai người đi khách sạn nghỉ ngơi trước."

Lê Sơ khóe miệng giương lên: "Được."

Sau khi Từ Tử Khâm bắt đầu độc lập tiếp nhận vụ á liền mua chiếc xe, Mercedes - Benz hơn hai mươi vạn, vừa không khác người cũng không quá mức thấp kém, với thân phận luật sư của cô mà nói, xem như vừa vặn.

Sau khi ở cùng một chỗ với Thời Doanh, đối phương tặng một chiếc Porsche lại bị Từ Tử Khâm cự tuyệt. Từ Tử Khâm đối với Lê Sơ không có giấu diếm, tất cả mọi chuyện đều sẽ chia sẻ cùng Lê Sơ, chuyện đưa xe tự nhiên cũng không có bỏ sót.

Khi Lê Sơ nhìn thấy chiếc Porsche phô trương trong bãi đỗ xe, trong ánh mắt hiện lên một tia giật mình. Sau đó cô lắc đầu cười cười, hiểu được Từ Tử Khâm là đặc biệt lái chiếc xe này tới đón các cô.

Tiểu Linh Lan chưa từng thấy qua xe xinh đẹp như vậy, cô kinh hô: "Oa, xe của mẹ nuôi thật xinh đẹp nha, là màu hồng nhạt."

Từ Tử Khâm hướng Lê Sơ chớp mắt, tự đắc nói: "Mẹ biết bảo bối sẽ thích mới lái xe ra."

Cô không để ý giày cao gót nhỏ trên chân, khom lưng ôm Linh Lan lên đặt ở ghế sau, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

"Cám ơn mẹ nuôi." Giọng nói Tiểu Linh Lan ngọt ngào đến tận xương cốt của Từ Tử Khâm, để cho cô nhịn không được lại hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của Linh Lan. Lê Sơ để hành lý vào cốp sau, đi đến chỗ ghế lái phụ mở cửa xe. Từ Tử Khâm nhướng mày: "Cậu không cần theo mình, đi phía sau cùng Linh Lan ngồi cùng một chỗ đi." "Không sao, Linh Lan tự mình có thể”

Lê Sơ nghiêng đầu khẽ mỉm cười,' Mình cũng muốn cùng cậu trò chuyện."

Hơn nửa năm chưa gặp qua, Lê Sơ cũng nhớ Từ Tử Khâm. Lê Sơ kinh doanh nhà nghỉ, bên cạnh còn có một đứa bé, rất khó tách mình ra khỏi cửa, mấy năm nay cô vẫn ở thị trấn Văn Đức chưa từng ra ngoài. Lê Sơ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, cùng Từ Tử Khâm nói chuyện.

Thời gian ba năm, bộ dáng Lạc Thành trong ấn tượng của cô đã chênh lệch rất nhiêu, nhưng vẫn trước sau như một là một nơi phồn hoa. Tiểu Linh Lan bám vào cửa sổ xe, nhìn không chớp mắt hết thảy ngoài cửa sổ.

Mọi thứ ở đây đều khiến cô bé cảm thấy mới lạ. Cô bé lập tức bật ra một câu, hỏi đông hỏi tây, Lê Sơ cũng kiên nhẫn giải thích cho con gái.

Ước chừng chạy được hai mươi phút, tiểu tử kia tựa hô mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngủ. Lại qua không lâu, xe dừng lại trước cửa khách sạn Hoa Lăng. Nhân viên phục vụ khách sạn lịch sự tiếp ứng, hỗ trợ khuân vác hành lý.

Nơi này là sản nghiệp của Thời gia, Từ Tử Khâm đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, Lê Sơ ngay cả đăng ký cũng không cần tự mình đi làm. Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt chính là cửa sổ sát đất cực lớn phía sau sô pha phòng khách, ngoài cửa sổ nhà cao tầng san sát, biển mây cuồn cuộn, thoáng cái liên mở rộng tâm nhìn.

Từ Tử Khâm dẫn đầu đi vào, cô xoay người thúc giục,'Sơ Sơ, mau tiến vào, căn phòng này đã sớm đặt trước rồi, chỉ chờ cậu cùng Linh Lan bảo bối lại đây." "Thế nào, thích không?”

"Khách sạn Hoa Lăng là khách sạn xa hoa nhất Lạc Thành, giá cả cũng phi thường đắt đỏ, một căn phòng như vậy, cả đêm sợ là phải hơn vạn."

Lê Sơ mím môi, cân nhắc mở miệng: "Mình cùng Linh Lan không cần ở căn phòng tốt như vậy, cậu tùy tiện tìm một căn bình thường là được rồi."

Từ Tử Khâm phản bác: "Vậy sao được, mình cũng không thể ủy khuất con gái nuôi của mình."

Từ Tử Khâm kéo tay Lê Sơ, lay động hai cái, giọng nói mềm nhữn xuống.

"Sơ Sơ, đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu cùng bảo bối an tâm ở chỗ này, dù sao Hoa Lăng hiện tại là do Thời Doanh quản lý, chúng ta cũng không cần trả tiên."
Bình Luận (0)
Comment