Chương 228: Chương 228
Chương 228: Chương 228Chương 228: Chương 228
Lê Sơ bất đắc dĩ cười: "Được rồi."
Cô và Từ Tử Khâm nếu tính toán tỉ mỉ như vậy, ngược lại sẽ tổn thương tình cảm. Từ Tử Khâm cùng Tiểu Linh Lan xem phim hoạt hình, Lê Sơ ở trong phòng thu dọn hành lý mang đến.
Lê Sơ không có ý định ở lại Lạc Thành nhiều hơn, chỉ chờ hôn lễ sau khi kết thúc sẽ lập tức trở vê, nhưng cũng không có mang ít quần áo, nhất là đồ vật của Linh Lan, nhét đây hơn nửa cái rương hành lý.
Sau khi lấy từng kiện ra cất kỹ, Lê Sơ mới phát hiện quên mang theo sữa tắm mà Linh Lan ngày thường thường dùng. Linh Lan chưa đủ tháng đã sinh ra, thể chất cũng kém hơn đứa trẻ bình thường một chút, làn da càng mềm mại hơn, tắm không tốt sẽ dị ứng sưng đỏ. Lê Sơ cũng không dám cho con bé dùng sữa tắm lung tung.
Đóng vali lại đẩy vào góc, Lê Sơ mới ra khỏi phòng. Trên sô pha, Tiểu Linh Lan vùi ở trong ngực Từ Tử Khâm, trừng mắt nhìn màn hình ti vi, bộ dáng tập trung tỉnh thần so với lúc Lê Sơ dạy cô bé biết chữ đều nghiêm túc hơn rất nhiều.
Từ Tử Khâm giương mắt nhìn Lê Sơ, tay phải vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh,'Sơ Sơ, mau tới đây ngôi." Lê Sơ cười nhạt, nhưng không có trả lời sẽ đi qua, cô đứng ở cửa phòng ngủ, do dự hỏi: "Lát nữa cậu phải quay về sở luật sư sao?”
"Không trở về, hôm nay xin nghỉ” Từ Tử Khâm đáp, nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của Lê Sơ, cô lại truy vấn: "Làm sao vậy?"
Lê Sơ nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều chiếu đỏ bầu trời, giống như ngọn lửa màu cam thiêu đốt. Ngày tháng năm dài, sau sáu giờ chiều mới có ánh chiều tà như vậy.
Lê Sơ trước kia tuy rằng không tới bên này mấy lần, nhưng cô biết siêu thị lớn nhất Lạc Thành ở gần khách sạn, bây giờ đi siêu thị mua về đúng giờ, vừa vặn đến giờ ăn tối.Mình quên mang theo sữa tắm Linh Lan thường dùng mình đi ra ngoài mua một chai mới.'
"Phiền cậu giúp mình chiếu cố Linh Lan, rất nhanh mình sẽ trở lại."
Lê Sơ vừa nói vừa đi về phía cửa, cô mang dép lê của khách sạn, nhẹ nhàng mềm mại, đi trên mặt đất cơ hồ sẽ không phát ra âm thanh.
"Sơ Sơ, chờ một chút."
Từ Tử Khâm kêu dừng bước chân Lê Sơ. Lê Sơ xoay người, nghiêng mặt nhìn về phía Từ Tử Khâm, trong mắt mang theo khó hiểu. Từ Tử Khâm lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay nhanh chóng gật vài cái, sau đó ngẩng đầu kéo ra một nụ cười mất tự nhiên,'Không có gì, mình chính là muốn ăn khoai tây chiên.'
"Đúng, chính là khoai tây chiên." Từ Tử Khâm lại lặp lại một lần, tựa hồ là muốn tự mình tin tưởng lời nói ra.
Lê Sơ luôn cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều,'Mua loại cậu thường ăn kia được không?”
"Ừ." Từ Tử Khâm liên tục gật đầu "Cậu mau đi đi, mình sẽ chiếu cố tốt tiểu Linh Lan.”
Tiểu Linh Lan tựa hồ không có ý thức được Lê Sơ muốn ra cửa, cô bé vẫn chuyên chú nhìn hình ảnh ở trên TV, ánh mắt không chớp một cái. Tiểu Linh Lan cùng Từ Tử Khâm gặp mặt ít, cũng rất thân cận, Lê Sơ tự nhiên yên tâm để Từ Tử Khâm ở cùng con gái, cho dù Linh Lan kịp phản ứng cô rời đi, có Tử Khâm làm bạn cũng sẽ không khóc nháo. Lê Sơ đi đến cửa trước thay dép lê trên chân, vặn mở tay nắm đẩy cửa ra ngoài. Khóa cửa hạ xuống, tiếng TV trong phòng cũng bị ngăn cách ở bên trong.
Lê Sơ vừa đi về phía thang máy, vừa mở điện thoại chuẩn bị gọi xe, nhưng không ngờ vô tình đụng phải người. Không để ý trán bị đụng đến đau nhức, Lê Sơ cuống quýt cúi đầu xin lỗi đối phương,Xin thứ lỗi, không cẩn thận đụng phải ngài, thật sự rất xin lỗi."
Người trước mặt không nói gì. Lê Sơ cho rằng đối phương tức giận vì bị đụng, không muốn nhận lời xin lỗi của cô. Đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ tức giận. Lê Sơ cố ý thả nhẹ tiếng hít thở của mình, đầu thấp hơn một chút, trong lòng áy náy dâng lên, cô lần nữa chân thành nói: "Thật sự rất xin lỗi."