Chương 229: Chương 229
Chương 229: Chương 229Chương 229: Chương 229
"Tiểu Sơ." Giọng nói ôn hòa thanh nhuận truyền đến, như là nước suối chảy xuôi trong khe núi mà qua. Lê Sơ ngẩn người ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dịu dàng.
Ánh mắt kia trong trẻo nhu hòa, giống như tuyết đầu mùa đông bay xuống, không nhiễm một tia bụi bặm.
Khuôn mặt mơ hồ trong ấn tượng càng ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt, cô cho rằng mình đang ở trong mộng cảnh. Cô há miệng lẩm bẩm nói: "Học trưởng."
Rời khỏi Lạc Thành ba năm này, Lê Sơ cũng không còn nghe được tin tức của Hạ Minh Châu, anh thật giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết tình hình gần đây của anh như thế nào.
Lê Sơ cũng không nghĩ tới, cô sẽ gặp lại anh. Gặp lại, chưa nói tới vui sướng, cũng không tính là quẫn bách, tinh tế thưởng thức, hẳn là chỉ có cảm xúc cô đơn.
Giữa anh và cô, cũng chỉ có thể là như vậy.
"Học trưởng trở về lúc nào?”
Lê Sơ nhàn nhạt hỏi han theo lệ thường, lễ phép lại xa cách.
"Ba tháng trước.' Hạ Minh Châu đáp.
Lê Sơ nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
Cô cũng không biết mình nên nói gì, có thể nói gì.
Lấy quan hệ của bọn họ bây giờ, hỏi thăm thêm vài câu cũng thật sự không cần thiết. Như vậy không mặn không nhạt mà duy trì quan hệ bạn học, đối với ai mà nói, đều tốt.
Hạ Minh Châu yên lặng nhìn người trước mắt, ánh mắt nóng rực mà lại tham luyến.
Ba năm ở nước ngoài này, không có một khắc nào không nghĩ đến cô, không có một khắc nào không hối hận vì đã mất đi cô.
Anh căm hận chính mình vô năng vô lực, cái gì cũng không làm được. Anh ấy biết rõ ràng để thay đổi tất cả những điều này, anh ấy phải đứng cao hơn và tiến xa hơn. Cho tới bây giờ, anh cũng không dám nói anh có tuyệt đối nắm chắc có thể cho Lê Sơ hết thảy, nhưng ít ra, anh có năng lực để chống lại người kia. Thời gian ba năm, cũng đủ để cho kẻ nhu nhược trở nên cường đại.
Khóe môi Hạ Minh Châu khẽ nhếch, nói: "Lần này anh trở về, sẽ không định rời đi."
Lê Sơ nghe vậy ngước mắt, trong con ngươi trâm tĩnh không biết như thế nào dâng lên một cỗ sóng,'Rất tốt, chú dì hẳn là sẽ rất cao hứng."
Giọng nói ôn nhuận chợt vang lên: "Tiểu Sơ, em cao hứng không?"
Lê Sơ giật mình sửng sốt một chút. Cô lấy thân phận gì mà vui mừng cho anh, lại có tư cách gì vui mừng cho anh đây. Giấu đi cảm xúc, Lê Sơ cười đáp: "Em cũng mừng cho học trưởng."
Thang máy dừng lại ở tâng trệt, sau khi cửa mở, Hạ Minh Châu lui về phía sau một bước, Em vào trước đi."
Lê Sơ không từ chối, cô bước chân vào buồng thang máy, đưa tay đè nút mở cửa. Chờ Hạ Minh Châu đi vào, Lê Sơ mới buông tay ra, ấn nút lầu một. Cô không quay đầu nhìn người bên cạnh, mà trực tiếp hỏi: "Học trưởng lên tầng mấy?"
"Tầng hai." Lê Sơ nghe vậy nhấn phím tầng hai. Cô thu tay về bên người, nắm chặt tay, đứng không tự nhiên.
Thang máy rơi xuống từng tâng từng tầng, trái tim Lê Sơ cũng rung động theo. Hạ Minh Châu trùng hợp xuất hiện trước mặt cô, giống như tính toán thời gian, không sai chút nào.
Lê Sơ căn bản không cần đoán nhiều, cũng biết là Từ Tử Khâm ở sau lưng trợ lực. Khó trách trước khi ra cửa, Từ Tử Khâm cố ý gọi bước chân của cô lại.Em muốn ra ngoài sao?"
Hạ Minh Châu đột nhiên mở miệng hỏi.
Lê Sơ cứng ngắc một chút, gật đầu "Em muốn đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ."
"Siêu thị cách đây không xa, anh đưa em đi." Giọng nói vẫn ôn hòa trầm thấp đặc trưng của anh, nhưng ngữ điệu cũng không mang theo ý hỏi thăm.
Cổ họng Lê Sơ hơi khô khốc, cô mím môi nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, em tự gọi xe là được rồi, không phiền anh nữa."
Hạ Minh Châu dịu dàng trả lời: "Không phiền, tiện đường mà thôi."
Lê Sơ nghiêng mặt nhìn về phía Hạ Minh Châu, mới phát hiện anh mặc âu phục vừa vặn, màu xám nhạt làm cho anh càng thêm nho nhã.
Ăn mặc chính thức như vậy, hẳn là có công việc trong người, anh nói tiện đường, có lẽ cũng không phải lấy cớ. Lê Sơ suy nghĩ một chút, do dự mở miệng,'Học trưởng có công việc sao?"