Chương 233: Chương 233
Chương 233: Chương 233Chương 233: Chương 233
Từ Tử Khâm dừng bước, xoay người nhìn ánh mắt Lê Sơ. Nghiêm trang nói: "Thật! Đặc biệt đặc biệt ngonl”
Lê Sơ nghe vậy không nhịn được cười. Tiểu Linh Lan nghe thấy hai chữ "Ăn ngon", lập tức từ trên sô pha bò xuống, đạp đạp chạy đến trước mặt Lê Sơ, cô bé ngẩng đầu nhỏ, chờ mong hỏi: "Cái gì ăn ngon ạ? Linh Lan cũng muốn ăn."
Lê Sơ khom lưng ôm lấy con gái,'Mẹ nuôi Tử Khâm muốn dẫn chúng ta đi ăn bữa tối ngon ngon."
"Được được ạ.' Tiểu Linh Lan hoan hô nhảy nhót, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh bàn ăn, Còn không quên khen ngợi: "Mẹ nuôi là tốt nhất rồi!"
Từ Tử Khâm đưa tay nhéo cái mũi Linh Lan một chút, ý cười trên mặt kiêm chế không được: "Chỉ có con miệng ngọt."
Từ Tử Khâm sớm đã đặt phòng bao, phòng bao bàn mười người, diện tích ước chừng 20 mét vuông, hai người lớn mang theo đứa nhỏ ở phòng bao như vậy dùng cơm thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà.
Đứng ở cửa phòng bao, Lê Sơ do dự mở miệng: "Nếu không chúng ta đi đại sảnh ngồi đi."
Từ Tử Khâm không nói lời nào đẩy mạnh người vào phòng bao,'Mình cũng đã đặt xong rồi, chạy không được nha."
Phục vụ viên đưa máy tính bảng trong tay cho Từ Tử Khâm gọi món, lại chuyển đến ghế trẻ em đặt ở bên cạnh Lê Sơ. Sau khi nhẹ giọng cảm ơn, Lê Sơ đặt con gái vào ghế trẻ em. Thể trọng đứa bé ba tuổi không tính là nặng, chỉ là thân thể Lê Sơ gây yếu, ôm lâu chịu không được, giờ phút này hai tay được giải phóng, thoải mái hơn rất nhiều. Từ Tử Khâm một bên lật xem thực đơn, một bên báo ra tên món ăn hỏi Lê Sơ muốn ăn gì không.
Lê Sơ không đáp lời, ngược lại Tiểu Linh Lan đặc biệt tích cực tham gia, hai người một xướng một hòa, rất nhanh đã gọi xong món.
Nhân viên phục vụ thẩm tra đối chiếu lại đồ ăn xong ra khỏi phòng bao, không đợi bao lâu, đồ ăn liền lục tục lên bàn.
Lê Sơ chăm sóc con gái ăn, nhưng mình lại không ăn được mấy miếng, mấy miếng thịt cá trong bát sứ trắng trước mặt cũng không còn hơi nóng.
"Sơ Sơ, mình tới chiếu cố Linh Lan, cậu ăn trước một chút đi." Từ Tử Khâm tiếp nhận chén trẻ con trong tay Lê Sơ, gắp một miếng thịt cá sạch sẽ đút vào trong miệng Linh Lan.
Tiểu Linh Lan nhu thuận nuốt vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt nuốt xuống, cô bé nắm thìa không thể chờ đợi được từ trong bát múc một muỗng thịt cá, dẻo miệng nói: "Mẹ nuôi, con có thể tự mình ăn."
"Để cho con bé tự mình ăn đi." Lê Sơ ý bảo Từ Tử Khâm buông chén trẻ em xuống.
"Linh Lan ở nhà đều là tự mình ăn cơm, lần này ở bên ngoài ăn mình sợ con bé không quen mới đút nó ăn vài miếng."
Từ Tử Khâm nhịn không được tán thưởng: 'Bảo bối của chúng ta lợi hại như vậy, cũng có thể tự mình ăn cơm."
Cô cho rằng đứa trẻ nhỏ như vậy cũng phải có người lớn đút cơm.
Lê Sơ mỉm cười, gắp miếng thịt trong bát đưa vào miệng. Quả nhiên là đầu bếp đi ra từ Tụ Duyên lâu, mùi vị quả thật không phải nhà hàng bên ngoài có thể so sánh, thịt cá tươi mà không tanh, mềm mà không nhữn, mặc dù đã nguội nhưng vẫn ngon miệng như cũ.
Trong phòng bao, Lê Sơ cùng Từ Tử Khâm vừa ăn vừa trò chuyện, nghe cô nói chuyện hôn lễ, mắng chửi công tác, thỉnh thoảng cũng sẽ kể vài câu về Thời Doanh. Bên ngoài phòng bao, Thời Doanh gọi quản lý nhà hàng lại, hỏi: "Tử Khâm đến chưa?"
Quản lý trả lời: "Phu nhân đã dùng cơm rồi."
"Thời tổng, cần tôi dẫn ngài đi phòng bao không?" Quản lý vừa nói xong, liền thấy người đàn ông phía sau Thời Doanh trầm giọng nói: "Được."
Quản lý ngây ngẩn cả người, hướng ánh mắt về phía Thời Doanh.
Dù sao Thời Doanh là tổng giám đốc khách sạn Hoa Lăng, cũng là chồng của Từ tiểu thư, về tình về lý đều nên mở miệng.
Sắc tình Thời Doanh đại biến, biểu tình giống như ngưng trệ, vội vàng cướp lời,'Không cần, cậu đi làm việc đi."
Quản lý thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơi khom người, xoay người rời đỉ.